Cháu bé 15 tuổi đang biểu diễn trên phố đi bộ. Ảnh: FBNV Đến bất kể nơi nào ở Châu Âu bạn như lạc bước phiêu bồng trong những khoảng trống đầy ắp âm nhạc. Âm nhạc xuất hiện ở khắp mọi nơi, trên khắp những đường phố từ những Quảng trường TT thành phố, đến những bến tàu điện ngầm, khu vui chơi giải trí công viên hoặc trong quán ăn, dọc đường đi …
Nghệ sĩ đường phố, họ là ai?
Bạn đang đọc: Góc nhìn văn hoá từ âm nhạc đường phố
Nghệ sĩ đường phố, họ là những tài tử coi âm nhạc là lẽ sống của cuộc sống. Có những người là nghệ sĩ tên tuổi, họ chơi nhạc ngoài đường phố như một cách để họ cộng cảm, thưởng thức cuộc sống để nạp thêm nguồn năng lượng phát minh sáng tạo. Song, đa phần những nghệ sĩ đường phố là những người ít được biết tới, họ bình dị, khiêm nhường và coi âm nhạc là nguồn sống, như lẽ sống không hề thiếu và do đó họ hoàn toàn có thể chơi nhạc bất kể ngày hay đêm, mưa hay nắng. Với những bản nhạc từ êm dịu tới rộn ràng, từ du dương đến sôi động, những dòng thanh âm ấy như muốn níu giữ chân khách bộ hành. Chính âm nhạc đã tạo ra một nét đẹp trong văn hóa truyền thống không hề thiếu trên mỗi đường phố ở Châu Âu.
Clip: Biểu diễn âm nhạc đường phố ở châu Âu:
Lần tiên phong đặt chân đến Châu Âu, tôi không bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp cổ kính hay trang trọng hay lãng mạn của những thành phố, mà gần như bị mê hoặc bởi những âm thanh đường phố. Bất cứ một con đường, góc phố, trước trung tâm vui chơi quảng trường TT hay khu vui chơi giải trí công viên, bạn đều dễ đang phát hiện những nghệ sĩ đường phố thực thụ. Nào là nhạc cổ xưa, thính phòng, nào là rock, jazz hay những nghệ sĩ thổi sáo, chơi trống, guitar rồi cả những dàn nhạc nước, nhạc cụ tự chế …
Liên quan đến cháu bé chơi đàn ở Hồ Hoàn Kiếm, ông Vương Duy Biên cho rằng : Luật Nghệ thuật trình diễn cũng không lao lý hình thức màn biểu diễn như vậy phải có giấy phép mới được màn biểu diễn. Bởi vậy, yên cầu những người làm nghành nghề dịch vụ bảo mật an ninh trật tự phải ghi nhận phân biệt giữa màn biểu diễn âm nhạc đường phố với màn biểu diễn vì mục tiêu thương mại, cái gì được cho phép, cái gì nên khuyến khích và cái gì không khuyến khích. Nếu những hoạt động giải trí màn biểu diễn đường phố gây ầm ỹ, gây mất mỹ quan đô thị thì mới phải cần nhắc nhở. Còn nếu những hoạt động giải trí màn biểu diễn văn minh, tạo ra sự hứng thú cho người xem thì cần phải khuyến khích. Mình nên động viên một đứa trẻ dám ra nơi công cộng trình diễn âm nhạc để ship hàng mọi người. Bản thân tôi, ra quốc tế, gặp những bạn trẻ hăng say trình diễn tôi cũng luôn tán thưởng.
Đủ những hình thái màn biểu diễn, nhiều lắm khó hoàn toàn có thể kể hết. Họ chơi một cách say sưa như quên đi mọi thứ xung quanh chỉ để tâm hồn phiêu cùng âm nhạc. Và điều quan trọng là có vẻ như mỗi góc như vậy, dù cá thể hay nhóm nhạc thì họ cũng mở âm lượng của bộ tăng âm sao cho vừa đủ để Giao hàng hành khách yêu quý dòng nhạc của mình ngay chính nơi đó mà không làm tác động ảnh hưởng đến những nhóm nhạc xung quanh cũng như sự cảm thụ âm nhạc của người chiêm ngưỡng và thưởng thức. Tôi đã lặng người đứng trong trời mưa phùn, dưới cái lạnh âm 20 độ C ngay chân cầu tình ở Thủ đô Praha trong đêm khuya chỉ vì tiếng đàn Violin của người thiếu phụ quá da diết. Tiếng đàn như hờn giận, ai oán với những cung bậc ” hỷ nộ ái ố của cuộc sống. Thanh âm ấy toát lên những khát khao cháy bỏng của tình yêu thương, của khát vọng sống và ở đầu cuối nó lại mang đến cho người nghe một sự ” vô thường ” giữa chốn phồn hoa. Nó khiến lòng tôi cảm thấy ấm lại sau những giờ khắc bận rộn với việc làm, những khắc khoải của nỗi nhớ nhà da diết khi phải sống xa quê nhà nơi xứ lạ. Những thanh âm ấy khiến tôi thấy tâm mình tĩnh tại, bình yên và tôi thêm hiểu vì sao những nghệ sĩ đường phố họ hoàn toàn có thể quên mình để dâng hiến bởi ” nghệ thuật và thẩm mỹ vị nhân sinh “.
Nhìn người lại ngẫm đến ta
Nếu như tôi đã từng bị âm nhạc đường phố và nền văn minh Châu Âu mê hoặc thì tôi cũng tự hào lắm khi khoe với bạn hữu quốc tế những nơi mà tôi có dịp đặt chân đến về truyền thống lịch sử văn hoá của người Nước Ta. Tôi tự hào với về dày lịch sử vẻ vang và cả một kho tàng những giá trị của di sản văn hoá vật thể và phi vật thể mà trong đó 12 di sản của Nước Ta được Unesco vinh danh là di sản văn hoá đại diện thay mặt của trái đất. Để hội nhập và tăng trưởng quốc gia, những năm gần đây, âm nhạc đường phố ngày một nở rộ.
Nếu như ngày xưa thủ đô Hà Nội chỉ có Dàn nhạc kèn Hội Nhạc sĩ VIệt Nam thường tổ chức biểu diễn ở Nhà kèn, khu vực Hồ Hoàn Kiếm, thì mấy năm gần đây, chuỗi chương trình hoà nhạc Luala concert mà nghệ sĩ Violin Bùi Công Duy khởi xướng, đã làm nở rộ hoạt động âm nhạc đường phố diễn ra ở các thành phố lớn như Hà Nội, Hải Phòng, Đà Nẵng, Hội An, Thành phố Hồ Chí Minh… ngoài những nhóm nhạc nhỏ, thì Dàn nhạc Giao hưởng quốc gia Việt Nam, Dàn nhạc Học viện Âm nhạc quốc gia, Nhà hát giao hưởng nhạc vũ kịch Thành phố Hồ Chí Minh không chỉ biểu diễn phục vụ công chúng ở Quảng trường, trước cửa Nhà thờ lớn mà còn có sự góp mặt của nhiều nghệ sĩ và cả những chỉ huy người nước ngoài tham dự.
Clip: Biểu diễn âm nhạc trên đường phố Hà Nội:
Chuyện sẽ chẳng có gì và ký ức của tôi sẽ thật tuyệt vời khi nghĩ về sự hội nhập của người Việt trong dòng chảy của văn hoá và văn minh trái đất. Song tôi đã ” sock phản vệ ” khi hay tin một nghệ sĩ ” nhí ” phải rơi nước mắt khi người ta nỡ cắt ngang dòng suy tưởng, mạch cảm hứng của em cũng như những người thưởng lãm bằng việc không cho em chơi nhạc vì chưa có giấy phép. Cái sự đúng, sai, được phép hay không được phép chơi đàn ở đây tôi chưa bàn tới, mà chỉ muốn nói ở góc nhìn ứng xử văn hoá của người lớn. Nếu không coi câu bé ấy là nghệ sĩ thì cũng không ai có quyền được ứng xử với cậu ấy bé bằng những từ được hay không được trong lúc cậu ấy đang chơi đàn. Việc ai đó đang diễn thuyết bị người khác chặn lại dù bằng hình thức nào cũng đều là hành vi ” khiếm nhã ” huống hồ cậu bé đang rất say sưa thả hồn vào dòng thanh âm, truyền cảm hứng tới những người đang chú ý nghe cậu ấy chơi đàn mà nghe được mệnh lệnh dừng lại thì đó là một hành vi không hề gật đầu. Liệu một đứa trẻ 15, với cây đàn trên tay, cậu ấy hoàn toàn có thể làm phương hại đến ai ? Tại sao người ta hoàn toàn có thể đang tâm làm một đứa trẻ phải rơi lệ chỉ vì tình yêu của em với âm nhạc và em muốn được truyền tải lời nói của tâm hồn, tình cảm của mình đến mọi người. Và không rơi lệ sao được khi em đã cùng cây vĩ cầm ” vật bất ly thân ” xuất hiện trên những đường phố ở một vài vương quốc khi em cùng mái ấm gia đình đặt chân đến. Trộm nghĩ, với cây đàn Violin, không dùng âm thanh khuếch đại thì cậu bé ấy sẽ gây rối loạn tuyến phố ấy bằng cách nào ? mà để lực lượng giữ gìn bảo mật an ninh trật tự phải nhắc nhở ? Còn nếu nói không có giấy phép không được màn biểu diễn thì xin thưa lực lượng làm trách nhiệm giữ gìn bảo mật an ninh trật tự rằng những người bán hàng rong vẫn hàng ngày đẩy xe khắp phố phường phát loa hát ” ầm ĩ ” và bán hàng rong tiếp tục ở khu vực bờ hồ thì có được phép hay không ? Mọi so sánh cũng đều là khập khiễng, nhưng dù ở góc nhìn nào, dù là vấn đề thế nào ? Nhưng nếu có cách hành xử khéo kéo thì hẳn sẽ không có chuyện người lớn làm tổn thương tâm hồn con trẻ. Vẫn biết những anh làm trách nhiệm, tuy nhiên giá như hãy đợi cháu chơi hết bản nhạc. Giá như hãy nói với người giám hộ cháu ở đó và giá như người lớn, trong đó có người thân trong gia đình của cháu không có cách hành xử nóng vội để rồi lại chính mình gây nên tổn thương cho con. Giá như không đọc được những lời cay nghiệt của ai đó cho mình cái quyền tự do ngôn luận trên trang mạng xã hội làm cho vấn đề thêm trầm trọng. Giá như … Phải chăng xã hội ngày một hỗn tạp đang đẩy con người ta trở nên cứng ngắc và vô cảm đến tê liệt mọi dây thần kinh xúc cảm ? Người Việt vốn có truyền thống cuội nguồn ” Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho thỏa mãn nhu cầu nhau “. Đó cũng là cách ứng xử có văn hoá từ ngàn đời đã ăn sâu vào máu. Và cái truyền thống cuội nguồn ấy cũng đã và đang được nhiều thế hệ người Việt ở Hải ngoại nâng niu, trân trọng và thừa kế.
Vậy thì tại sao giữa thủ đô, trái tim của cả nước, thành phố được mệnh danh văn minh, thanh lịch – thành phố vì hoà bình lại có chuyện ứng xử tệ hại xảy ra?
Hiện nay, những nghệ sĩ chuyên nghiệp, với những nhóm nhạc và cả dàn nhạc giao hưởng màn biểu diễn ở đường phố với mong ước đem âm nhạc đỉnh điểm đến gần hơn với công chúng, nhằm mục đích nâng cao trình độ thưởng lãm thẩm mỹ và nghệ thuật của dân cư, qua đó cũng lôi cuốn khách du lịch đến với Nước Ta. Âm nhạc đường phố cũng là cách để sinh viên những trường âm nhạc, thưởng thức, rèn luyện bản lĩnh sân khấu, có điều kiện kèm theo giao lưu, học hỏi và san sẻ kinh nghiệm tay nghề. Đó là một “ sân khấu ” hoàn toàn có thể có ở bất kỳ thời gian nào, bất kể nơi nào và công chúng sẽ là những vị giám khảo thẩm định và đánh giá tiên phong.
>>> Đọc thêm: “Nghệ sĩ đường phố” của người dân Hải Phòng qua đời vì tai nạn giao thông
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Tin Tức
Để lại một bình luận