Tóm tắt nội dung bài viết
Trước khi tai họa ập đến
Aron Ralston sinh năm 1975, lớn lên ở vùng ngoại ô Indianapolis, bang Indiana, Mỹ. Anh là một sinh viên sáng dạ, sau tốt nghiệp đã chuyển đến Arizona sống để thao tác cho tập đoàn lớn Intel. Mặc dù thao tác trong môi trường tự nhiên chuyên nghiệp như thế nhưng sự mê hoặc từ những hoạt động giải trí ngoài trời quá can đảm và mạnh mẽ nên ở đầu cuối chàng trai trẻ quyết định hành động nghỉ việc, sống với đam mê sở trường thích nghi của mình. Anh chuyển đến Aspen, ở Colorado Rockies để tiện cho những hoạt động giải trí đi bộ, trượt tuyết và đạp xe. Mục tiêu của Aron là trở thành người tiên phong một mình chinh phục 55 ngọn núi ở bang Colorado trong ngày đông, trong đó ngọn núi cao nhất là 4270 m .
Aron Ralston vào năm 2003, trước khi chinh phục Bluejohn Canyon.
Đến mùa xuân 2003, tiềm năng của anh vẫn chưa hoàn thành xong vì tuyết đã tan hết, anh phải chờ tới mùa đông tiếp theo mới liên tục chinh phục thử thách khó nhằn này. Trong lúc đó, hẻm núi BlueJohn Canyon lại lọt vào mắt xanh của kẻ luôn có sẵn “ máu leo núi ” như Aron .Hẻm núi Bluejohn Caynon trong khu vui chơi giải trí công viên vương quốc Canyonlands, bang Utah, Mỹ. Ảnh : MICKEY KRAKOWSKI / AP
Tử thần gọi tên anh
Nói là làm, ngày 25/4/2003, Aron Lee Ralston lái xe bán tải về phía đông nam Utah, tò mò Công viên vương quốc Canyonlands, ngủ qua đêm trên xe hơi. Đến sáng ngày 26/4/2003, anh dừng xe trước lối vào khu vui chơi giải trí công viên. Sau vài phút sẵn sàng chuẩn bị, Aron một mình một xe đạp điện với chiếc túi balo nhỏ sau sống lưng, mon theo đường mòn đạp một mạch 15 km đến hẻm núi Bluejohn Canyon. Tại đó, Ralston dựng xe đạp điện cạnh cây bách và rảo bước mở màn hành trình dài mày mò. Lịch trình của chàng trai là vượt qua hẻm Bluejohn Canyon rồi quay trở lại lấy xe đạp điện bằng cách vòng qua hẻm Horseshoe Canyon .Steve Swanke, cựu nhân viên cấp dưới kiểm lâm Công viên vương quốc Canyonlands, người ta gọi Moab, Utah – nơi Aron đến là “ tận cùng quốc tế ”, cứ tưởng tượng xem một mình đi đến tận cùng quốc tế rồi đi thêm hơn 2 tiếng rưỡi nữa mới đến được hẻm Horseshoe Canyon, thật quá là xa. Ở đó hầu hết chẳng có ai sống cả .Chính vì dự tính không đi quá xa và quá lâu nên trong túi balo của Aron chỉ có bánh burritos, một bình nước 4 lít, vài thanh kẹo, 1 bộ bông băng sơ cứu, 1 máy quay video, 1 máy chụp hình, 1 con dao đa năng, cuộn dây thừng và móc leo núi chuyên sử dụng. Anh nói sẽ mất khoảng chừng 4 tiếng để vượt qua hem núi Bluejohn Canyon. Theo một hội đồng leo núi, hẻm núi ở đây cần có những kiến thức và kỹ năng đặc biệt quan trọng thì mới chinh phục được, về phần mình Ralston nói “ đã quen với những địa hình nguy hại hơn như vậy rất nhiều, nên việc này chỉ giống như là đi bộ thông thường qua hẻm núi mà thôi ” .Một phần hẻm núi Bluejohn Canyon, nơi Aron Ralston gặp nạn .
11 giờ trưa, anh chàng lên tới đỉnh hẻm núi Bluejohn Canyon, trước mặt Aron Ralston là một cái khe dài hơn 60m, sâu 23m và bề ngang khoảng 1m. Khi anh vừa nhảy sang bên kia, đứng lên một hòn đá nhìn khá vững chắc thì bỗng nhiên trượt chân rơi xuống vực sâu, tảng đá “chắc chắn” nặng khoảng 360 kg đó cũng bị đánh bật theo rơi xuống đè trúng tay phải Ralston, khiến anh bị kẹp cứng không thể nào rút ra được.
Khe núi mà Aron Ralston đã rơi xuống và bị mắc kẹt 6 ngày liền .
Đau đớn nhưng anh vẫn cố gắng tìm cách thoát ra, anh dùng chiếc dao đa năng bé của mình tuyệt vọng đâm cho sứt tảng đá với hi vọng nó sẽ vỡ, chưa hết, Aron còn dùng mấy chiếc móc và sợi dây thừng buộc vòng qua rồi lấy hết sức để dịch chuyển nhưng cũng chẳng có gì nhúc nhích.
Aron nói sai lầm của anh là không mang điện thoại đi và cũng chẳng thông báo hay có lời nhắn gì với ai cả. Anh nói: “Nếu bạn muốn ai đó xuất hiện và giúp bạn trong trường hợp có chuyện xấu xảy ra, tốt nhất bạn nên nói cho họ biết nơi bạn sắp đến. Và dĩ nhiên tôi cũng đã muốn mọi người biết lắm – nhưng tôi đã đưa ra lựa chọn rồi và đó là lựa chọn tôi phải sống cùng với”.
Bắt đầu cuộc chiến sinh tồn
Ngày tiên phong trôi qua, Aron Ralston ăn nửa chiếc bánh, uống 1 lít nước. Anh vẫn giữ niềm tin là sẽ có người đi ngang qua và anh sẽ được cứu nhưng chẳng có ai đến cả, đêm đó anh đã biết như nào là cô độc. Sang ngày thứ 2, thứ 3 rồi thứ 4, thực trạng ngày càng một xấu đi, tay phải anh đã khởi đầu hoại tử, sau khi thử đủ mọi cách để cứu mình thì giờ đây Ralston đã kiệt sức, thức ăn cũng hết. Đôi lúc anh mê sảng, trong đầu bỗng Open những đoạn tự thoại, một người khuyên anh từ bỏ rằng hãy tự sát đi, đây sẽ là nấm mồ của anh, còn một người thì luôn nhắc nhở anh phải tìm cách tỉnh táo, không được hoảng sợ hay từ bỏ .Bước sang ngày thứ 5, khi nước không còn, Aron buộc phải uống nước tiểu, cánh tay chả còn cảm xúc gì nữa khi bị tảng đá chèn lên. Hôm ấy, anh gần như đã tìm được “ bình yên ” khi biết mình chẳng còn thời cơ sống sót, chiếc máy quay để trong balo đã tới lúc dùng tới. Anh quay và kể lại việc gặp tai nạn đáng tiếc, hồi tưởng lại những khoảnh khắc với mái ấm gia đình, tình nhân bạn hữu, sau cuối là lời xin lỗi cha mẹ, vĩnh biệt mọi người. Con dao anh dùng để khắc ngày tháng năm sinh, tên tuổi, số điện thoại cảm ứng người thân trong gia đình lên đá .Ralston đang nói lời trăn trối với mái ấm gia đình và bè bạn ( ảnh cắt từ video )Đêm hôm đó, trong cái lạnh 3 độ C, sự cô độc cùng cơn mê man, anh thấy trong đầu cảnh tượng mình bị cụt cánh tay phải, chơi đùa với một đứa trẻ gọi anh là bố. Khi tỉnh dậy vào sáng ngày thứ 6, anh tin chắc như đinh đó là tương lai, điều này lại thôi thúc anh cần phải hành vi ngay lập tức, thời hạn hết rồi .
Lựa chọn sống còn trong giờ phút sinh tử
Quyết định sống còn của Aron là sẽ tự cắt đứt cánh tay phải bị kẹt để giải thoát mình. Anh lấy dây thừng buộc chặt phần trên khuỷu tay để cầm máu, rồi dùng con dao cùn cắt bỏ phần da chết dưới khuỷu tay. Vì tay đã hoại tử từ mấy hôm nên anh chẳng cảm thấy gì. Da, thịt, cơ và gân đều không yếu tố gì nhưng xương vẫn dính với nhau nên chẳng xử lý được yếu tố. Lúc này, Aron quyết định hành động tự bẻ gãy xương tay để thoát thân dù vô cùng đau đớn nhưng đó là cái giá tất yếu anh phải trả để đổi lại mạng sống !Sau khi thoát khỏi tảng đá, anh tụt xuống đáy vực rồi theo ngách đi ra ngoài. Đến đây dù chẳng còn sức nhưng hy vọng được cứu và được sống đã giúp đôi chân anh bước tiếp, vượt qua hơn 8 km trong thực trạng sức khỏe thể chất suy kiệt để tới được xe. Đi được 1 đoạn thì Aron gặp một mái ấm gia đình người Hà Lan, họ ngay lập tức nhận ra bởi trước đó đã được thông tin về sự mất tích của anh. Ông chồng đã cho Aron bánh và nước để ăn còn người vợ lấy xe đưa anh đi cấp cứu .May mắn đã mỉm cười với chàng trai này khi trực thăng tuần tra của công an bay gần đó, bà Monique Meijer lập tức ra hiệu vẫy gọi. 20 phút sau, Ralston được đưa đến bệnh viện Moab. Các bác sĩ cho biết nếu không được cứu thì nạn nhân sẽ chết sau khoảng chừng 2 giờ đồng hồ đeo tay nữa vì 38 % lượng máu trong khung hình đã mất .Aron Ralston Open sau tai nạn đáng tiếc. Ảnh : CASKEY / REUTERS
Trước đó, vào ngày mất tích thứ 2, mẹ Aron Ralston đã báo cảnh sát khi nghi ngờ con trai mất tích vì đợi mãi không thấy con về trong khi bà đã tìm mọi cách để liên lạc với con nhưng không được. Nhận được tin báo, phía cảnh sát đã tiến hành chiến dịch tìm kiếm quy mô và phải tốn mất mấy ngày mới tìm thấy Aron, rất may là anh ấy vẫn còn sống và được cứu kịp thời. Vậy là sau 127 giờ sinh tồn, Aron Ralston đã chiến thắng tử thần!
Steve Swanke không cảm thấy bất ngờ khi Aron còn sống: “Tôi không bất ngờ khi anh ta có thể sinh tồn được – anh ta có một cơ thể khỏe mạnh, ý chí sắt đá, có kỹ năng và hiểu biết và ở trạng thái tốt. Aron còn có khát khao sống mãnh liệt”.
Sau cơn mưa trời lại sáng, hết biến cố cuộc sống lại nở hoa
Ralston quay lại Bluejohn Caynon, nơi anh suýt mất mạng vì không cẩn thận vào năm 2007. Đội cứu hộ cứu nạn đã nhấc tảng đá lên, đem cánh tay đi hỏa táng và trao lại cho anh. Aron kể khi nhìn thấy tảng đá, nước mắt anh lại trào ra bởi chỉ vì sự không cẩn thận và một chút ít liều lĩnh, xem thường quy tắc bảo đảm an toàn mà anh phải trả một cái giá đắt .Giờ đây dù đã mất đi cánh tay phải nhưng Aron Ralston chưa khi nào bộc lộ thái độ sợ hãi khi đứng trước những thưởng thức tò mò mới. Sau biến cố, anh vẫn tích cực tập luyện thể lực, vẫn leo lúi và tham gia những hoạt động giải trí thể thao khác. Cách anh đương đầu với khó khăn vất vả, luôn ngẩng cao đầu tiến về phía trước cả khi bản thân không còn vẹn nguyên nữa đã tạo thêm động lực, giúp họ có thêm nguồn năng lượng tích cực vượt qua câu truyện của chính mình .
(Theo Telegraph, the guardian)
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Hỏi Đáp
Để lại một bình luận