Chương 1: Cánh hoa kí ức
1. Hồi ức của cô gái nhỏ
Bạn đang đọc: Giấc mơ cao thượng (Chương 1)
Rồi thời hạn trôi qua em đã tới thật nhiều nơi. Và ngày càng xa anh hơn, xa tới nỗi em tưởng chừng như không còn nhớ anh như trước nữa. Nhưng rồi khi màn đêm buông xuống, chỉ còn mình em trong căn phòng lạ lẫm thì những kí ức cũ lại quay lại. Rồi thời hạn cứ thế trôi …
Mùa Xuân em long dong ngắm hao anh đào tên một con phố nhỏ nhưng cây hoa anh đào nở trắng xóa cả con đường. Có chút gì đó phảng phất trong không khí, rồi một cơn gió nhẹ thổi tới cuốn những cánh hoa màu hồng nhạt tách cành bay phất phơ trong gió rồi nhẹ nhàng nằm lại dưới lòng đường. Nhìn những cánh hoa rơi em nhớ anh từng nói hoa anh đào khi nở là đẹp nhất nhưng nó chỉ sống sót trong một thời hạn ngắn rồi khi một cơn gió nhẹ thổi tới cuốn cánh hoa mảnh mai đi, thế là kết thúc một đời hoa. Xỏ tay vào túi áo em liên tục bước tiến những cơn gió vẫn cứ thổi tới và hóa vẫn mãi rơi .
Mùa hạ Cái nắng oi ả làm mấy chậu hoa nhỏ trên bậc của sổ héo dần, những cơn gió có vẻ như cũng khan hiếm hơn. Rồi những cơn mưa mùa hè bất chợt, em lại nhớ tới lần tiên phong gặp anh trên phố lúc đó trời cũng mưa, em đang trú dưới một gốc cây thì anh tới tay cầm một chiếc ô thật lớn. Thế là anh bước tới giơ chiếc ô màu xám bạc to lớn tới che cho em cùng với nụ cươi ấm cúng mà em không thể nào quên. Và rồi mưa vẫn mưa em vẫn đi bên anh, cho tới tận giờ đây em vẫn nhớ cơn mưa hôm đó .
Mùa thu rồi cũng tới, Nước Hàn đương như chậm lại và em cũng chậm lại. Em cùng mọi người đi ngắm lá Phong, thời hạn có vẻ như ngừng trôi kể từ khoảnh khắc em nhặt chiếc lá đỏ từ trên mặt ghế lên. Ngồi xuống chiếc ghế gỗ ẩm thấp trong rừng Phong, xoay xoay chiếc lá trong tay em lại mỉm cười khi nhớ em đã vui thế nào khi anh khuyến mãi em cuốn sách dạy cách trồng hoa ở giữa cuốn sách là một chiếc lá Phong đỏ .
Mùa đông em đang bước trên phố thì bỗng có thứ gì đó trắng tinh nhẹ và lành lạnh rơi xuống tay em, có tiếng hét lớn. Ngẩng lên em nhìn thấy hàng ngàn bông tuyết trắng ting đang nhẹ nhàng rơi xuống, chúng giống như đang lơ lửng trong không trung vậy. Vá em lại bật cười khi nhìn thầy nụ cười của anh trong tuyết. Em xoa xoa bàn tay lạnh cóng rồi liên tục bước tiến .
2. Trở lại thực tại
Tối đến, màn đêm lạnh cóng, bên ngoài tuyết vẫn cứ rơi không ngừng, Hà ngồi bên hành lang cửa số với một tách cafe nóng. Bỗng chuông điện thoại thông minh reo vang cô gái nhỏ nghe thấy giọng của Giang cô em gái đáng yêu của cô .
” Chị chị định khi nào mới trở lại nhà đây, đã 2 năm rồi còn gì chị không nhớ em à ” – Giang gắt lên .
” Chị xin lỗi, chị rất nhớ em nhưng giờ đây thì chưa được, em đợi một thời hạn nữa nha ” – Hà nhìn ra ngoài, tuyết đã ngừng rơi từ khi nào .
” Hư, chị khi nào cũng thế, nhưng thôi em tạm tha cho chị đó ” – Giang cười .
Hà cười cúi xuống nhìn tách cafe đã nguội .
” Mà em tha cho chị cũng vì anh Jong Huyn đấy nha, vì ngày hôm qua anh ấy mới gửi cho em một cây Phong ” – Giang cười tít mắt .
” Anh ấy gửi cho em một cây Phong sao ” – Hà vướng mắc hỏi lại, nhìn qua ô hành lang cửa số nhỏ, bên ngoài trời đang mưa
” Dạ chị, là một cây Phong bonsai nho nhỏ nhưng rất xinh ” – Giang tròn mắt cười nói – ” nhưng lạ lắm chị … cây Phong ấy nó … nở hoa màu trắng ”
” Hả ”
” Ah ha ha ha ” – Đầu giây bên kia là giọng cười lém lỉnh của Giang mỗi khi làm cho Hà giật mình .
” Nhỏ này em lại đừa chị hả ” – Hà nói thật to nhưng trong lõng vẫn rất vui .
” Em đùa mà hihi ” – lại là điệu cười đó mỗi lần Hà nghe thấy là không tài nào giận con bé tinh qoái này được .
“Vậy thì em phải chăm sóc cây thật tốt đó,ở Việt Nam Phong khó sống lắm” – Hà đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ, đưa tay ra hững những giọt mưa nhỏ li ti.
” Em sẽ nỗ lực biết đâu sẽ xãy ra kì tích ” – Giang lại cười .
” Vậy thì cố lên ” – Hà bưng tách cafe lên đi vào nhà bếp
” Chị … ” – Giọng Giang bỗng trầm xuống .
Một khoảng chừng im re lê dài …
” Chị nghe đây, có chuyện gì à ” – Hà áp điện thoại cảm ứng vào tai, với tay lên bật công tắc nguồn điện .
” Sáng nay … Chị Mai tới tìm em ” – Giọng Giang nặng trĩu .
Tim của cô gái nhỏ bỗng nhói đau khi nghe thấy cái tên đó. Tên của người bạn thân mà cô mãi mãi không muốn làm tổn thương nhất. Tên của người mà cô đặt trọn niềm tin, cũng là người lấy đi tình yêu của Duy – người cô yêu thương. Và là người khiến cô đau đớn tới nỗi phải bỏ đi đến nơi lạ lẫm này .
Tiếng gọi lo ngại của Giang khiến cô gái nhỏ bừng tỉnh, Hà cầm lại chiếc điện thoại cảm ứng, dựa người .
vào tường, cô vội lau giọt nước mắt rơi vội trên má rồi bằng một giọng bình tĩnh nhất hoàn toàn có thể Hà đáp lại em gái .
” Chị vẫn ổn em nói tiếp đi ” .
” Chị ấy có hỏi thăm chị … Chị Mai còn nói … tháng sau … ” – Giọng Giang đầy lo ngại
giang hoảng sợ lắng nghe
” Chị ấy sẽ đính hôn với anh Duy ”
Choang … oang … oang …
Tách cafe trên tay cô gái nhỏ rơi xuống, tay cô run run mất khối lượng chiếc điện thoạị theo đà cũng rơi xuống xàn. Tai cô ù đi, thâ n hìn h nhỏ bé yếu ớt ấy tựa tường từ từ khụi xuống. Nước mắt giàn dụa. tiếng khóc ngẹn ở cổ họng không thoát ra được .
Cố gắng lắm Hà mới nghe được tiếng gọi thất thanh của Giang.Cô dùng tất cả sức lực với tay tới trước, tay run run trả lời thật nhanh để Giang không nhận ra sự dất thường của Hà:
Xem thêm: one size là bao nhiêu kg mặc vừa
” Chị bỗng có việc bận rồi, hẹn em lần sau ” – Tiếng khóc không còn kìm nổi nữa bật ra đau đớn ôm chiếc điện thoại thông minh vào lòng cô gái nhỏ ngồi đó nước mắt trào ra không ngừng .
Khoảnh khắc mà Giang nói Duy và Mai sẽ đính hôn, có một thứ gì đó vỡ ra trong Hà. Hàng ngàn mảnh vỡ nhỏ như hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua trái tim Hà khiến nó rỉ máu .
Bên ngoài trời mưa ngày càng to hơn, những hạt mưa nhỏ bé chạm vào mái nhà rồi vỡ ra thành nhiều hạt li ti nhưng hàng ngàn hạt mưa vẫn liên tục rơi. Trong ngôi nhà nhỏ vọng ra âm thanh nào đó – là tiếng khóccủa của cô gái nhỏ. Tiếng khóc đau đớn hòa cùng bóng tối và mưa …
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Tin Tức
Để lại một bình luận