quản trị Hồ Chí Minh – vị cha già kính yêu của dân tộc bản địa Nước Ta, cuộc sống của Người đã để lại cho mỗi tất cả chúng ta nhiều bài học kinh nghiệm quý giá về cách sống, cách làm người. Những thế hệ sau, mỗi người có mọt cách để bày tỏ long biết ơn, lòng kính mến với Người. Tháng 4 năm 1976, thời gian quốc gia đã được giải phóng, nhà thơ Viễn Phương cùng đoàn đại biểu miền Nam ra thăm Hà Nôi và “ Viếng lăng Bác ” là nén hương thơm mà nhà thơ tôn kính dâng lên người. Những bài làm văn mẫu dưới đây sẽ giúp những bạn nghiên cứu và phân tích bài thơ “ Viếng lăng Bác ”. Khi làm, những bạn hoàn toàn có thể thể hiện, những tình cảm, tâm lý của cá thể mình. Các bạn hoàn toàn có thể tìm hiểu thêm những bài làm văn mẫu dưới đây để từ đó hoàn toàn có thể định hướng cách viết cho riêng mình. Chúc những bạn thành công xuất sắc !
Tóm tắt nội dung bài viết
BÀI LÀM VĂN MẪU SỐ 1 PHÂN TÍCH BÀI “ VIẾNG LĂNG BÁC ” – VIỄN PHƯƠNG LỚP 9
Năm 1976, Bắc – Nam hai miền đã thống nhất, quốc gia ta độc lập, độc lập. Nhưng vị lãnh tụ muôn vàn kính yêu của dân tộc bản địa thì đã về với cõi mây trắng. Cũng năm ấy, nhà thơ Viễn Phương từ miền Nam ra thăm Bác và bài thơ “ Viếng lăng Bác ” là nén tâm hương ông tôn kính dâng lên Người .
Mở đầu bài thơ là một câu thơ tự sự :
- “Con ở miền Nam ra thăm Bác”
Cách xưng hô của nhà thơ là “ con ” và “ Bác ”, đây là cách xưng hô rất ngọt ngào và thân thương. Nhà thơ đã vượt khoảng cách về khoảng trống để được gần hơn trong khoảng cách về tâm trạng. Nén nỗi đâu mất mát, ly biệt giữu kẻ dương – người âm, nhà thơ không dung từ “ viếng ” mà dung từ “ thăm ” nhưng câu thơ đọc lên vẫn nghẹn ngào !
- Đến thăm lăng Bác, nhà thơ nhìn thấy:
- “Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát”
Đến lăng Bác, nhà thơ phát hiện một hình ảnh rất quen thuộc đó là cây tre. Tre đã trở thành biểu tương của con người Nước Ta và thế cho nên dù cây tre phải chịu “ bão táp mưa sa ” nhưng tre vẫn thẳng hang. Thành ngữ “ bão táp mưa sa ” để chỉ những khó khan và cây tre hay cũng chính là hình ảnh ẩn dụ cho sức sống của con người Nước Ta .
Tiếp đó, nhà thơ có một liên tưởng :
- “ Ngày ngày mặt trời đi qua lăng Bác
- Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”
Hai câu thơ được tạo bởi hai hình ảnh tuy nhiên đôi là “ mặt trời đi qua lăng Bác ” và “ mặt trời trong lăng ”. “ Mặt trời đi qua lăng Bác ” là chỉ mặt trời của tự nhiên còn “ mặt trời trong lăng ” hay cũng chính là Bác. So sánh Bác với mặt trời tự nhiên, nhà thơ bộc lộ sự ngợi ca công lao của người : nếu mặt trời của tự nhiên ngày ngày đem ánh sáng, đem lại sự sống cho vạn vật thì Người giúp tất cả chúng ta đi qua những cuộc kháng chiến trường kì, đem lại tự do và độc lập. Mặt trời của tự nhiên và vĩnh hằng thì Người tuy đã về với cát bụi cuộc sống nhưng vẫn sẽ mãi sống trong trái tim mỗi người dân, mỗi thế hệ Nước Ta .
Bởi vậy, ngày ngày dòng người mới tiếp nối đuôi nhau nhau về thăm Bác. Và tác giả so sánh “ Kết tràng hoa dâng bảy mươi chin mùa xuân ”. Cách so sánh đã diễn đạt tấm lòng mà nhân dân dành cho Bác. “ Tràng hoa ” là hình ảnh chỉ người dân trên mọi miền Tổ quốc về đây viếng Bác …
- “ Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
- Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”
Cả một cuộc sống của Bác đã dành cho quốc gia Nước Ta … Giờ đây, nhà thơ mong rằng khi đã về với cõi vĩnh hằng, Người sẽ yên ngủ … Hình ảnh so sánh Bác như “ vầng trăng sáng dịu hiền ” là một hình ảnh tượng trưng cho vẻ đẹp thanh cao, êm ả dịu dàng của Bác .
Tiếp đó là hình ảnh ẩn dụ “ trời xanh ” để chỉ sự bất tử của Người nhưng ngay sau đó, nhà thơ vẫn không kìm nén được xúc cảm “ Mà sao nghe nhói trong tim ” .
Khi phải rời xa lăng Bác, nhà thơ nghẹn ngào :
- “ Mai về miền Nam thương trào nước mắt”
Câu thơ thể hiện rất rõ xúc cảm của Viễn Phương. Và nhà thơ mong ước rằng :
- “Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
- Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây
- Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này…”
Điệp ngữ “ muốn làm ” cùng những hình ảnh “ cây tre ”, “ con chim ”, “ cây tre trung hiếu ” bộc lộ những mong ước tha thiết của nhà thơ, muốn làm để hoàn toàn có thể ở bên Người …
Tình cảm của Viễn Phương dành cho Bác có vẻ như không có từ ngữ nào hoàn toàn có thể diễn đạt hết. Là những người sống trong thời bình, tất cả chúng ta hãy biết trân trọng, biết nỗ lực góp phần một phần sức mình vào sự nghiệp chung của Tổ quốc để tỏ lòng biết ơn so với Người, với thế hệ đi trước …
Lăng Bác Hồ nhìn từ phía chính diện
BÀI VĂN MẪU SỐ 2 PHÂN TÍCH BÀI THƠ VIẾNG LĂNG BÁC LỚP 9 HAY NGẮN GỌN
Viễn Phương là một nhà thơ lớn của nền văn học Nước Ta với hồn thơ nhẹ nhàng, man mác, bâng khuâng. Thơ ông với sự tinh xảo trong cách bộc lộ xúc cảm, sự đơn giản và giản dị mộc mạc trong từng lời thơ đã lay động bao trái tim fan hâm mộ. Trong sự nghiệp văn chương của ông, ta không hề không nhắc tới bài thơ “ Viếng lăng Bác ” – dòng xúc cảm đầy xúc động của tác giả khi được ra thăm lăng Bác với tấm lòng tôn kính thiêng liêng .
- ” Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
- Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát”
Từ miền Nam xa xôi, tác giả ra thăm lăng Bác mang theo tình cảm của hàng triệu đồng bào miền Nam đang dõi theo Người. Cách xưng hô thân thương như một người con với người cha già vĩ đại của cả dân tộc bản địa. Nỗi xúc động nghẹn ngào như tiếng khóc nấc bật ra khi hoàn toàn có thể thỏa khát vọng được gặp Bác. Trong làn sương sớm mờ ảo hiển hiện hàng tre xanh bát ngát :
- ” Ôi hàng tre xanh xanh Việt Nam
- Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng”
Từ xưa đến nay, cây tre vốn là hình tượng của dân cư Nước Ta, cho ý thức quật cường, hiên ngang. Dù có trải qua “ bão táp mưa sa ” nhưng họ vẫn đoàn kết một lòng cùng nhau đứng lên. Từ láy “ xanh xanh ” đã khẳng định chắc chắn con người Nước Ta sẽ luôn luôn “ xanh ” màu xanh bất diệt. tiếp nối truyền thống cuội nguồn của cha anh đi trước, những thế hệ sau cũng sẽ luôn hiên ngang, quật cường trước mọi mưa gió cuộc sống .
Đi dần vào lăng Bác theo đoàn người, nỗi xúc động của tác giả càng trào dâng:
Xem thêm: Điều Trị Hôi Miệng Dứt Điểm Tại Nhà
- ” Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
- Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ
Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”
Trong cảm nhận của tác giả, của dân cư Nước Ta, Bác Hồ như vầng mặt trời chói sáng, đem ánh sáng rực rỡ tỏa nắng ấy chiếu sáng cuộc sống đầy tăm tối của dân tộc bản địa ta, cứu người dân ra khỏi ách nô lệ. Bác mang nguồn sáng của cách mạng soi rọi con đường giải phóng của dân tộc bản địa, là ánh sáng ấm cúng trong mỗi trái tim chúng con. Ánh sáng mà Bác chiếu rọi mặc dầu mặt trời vạn vật thiên nhiên cũng không hề sánh bằng. Bằng lối nói ẩn dụ tinh xảo, Viễn Phương đã bày tỏ lòng tôn kính tới Bác Hồ – vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc bản địa .
Chúng con từ khắp nơi tới thăm Bác. Dòng người cứ lặng lẽ “ đi trong thương nhớ ”, thương nhớ người đã hi sinh cả cuộc sống vì chúng con. Ta như thấy được cả sự yên bình, sự trải dài vô tận của đoàn người tiến vào lăng Bác qua cách sử dụng từ ngữ tinh xảo của nhà thơ. Trong đoàn người ấy có cả tác giả cùng đem tấm lòng kính yêu vô ngần dâng lên Bác, kết lại thành vòng hoa dâng lên “ bảy mươi chín mùa xuân ” mà Bác đã góp sức toàn bộ cho dân tộc bản địa. Nhà thơ bày tỏ nỗi niềm biết ơn của mình với công lao to lớn của Bác đã hi sinh cho quốc gia .
Dòng cảm hứng của nhà thơ lịa trào dâng khi nhìn thấy hình ảnh Bác :
- “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
- Giữa vầng trăng sáng dịu hiền
- Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
- Mà sao nghe nhói ở trong tim.”
Cuộc đời Bác luôn đau đáu lo ngại cho quốc gia, đến khi miền Nam giải phóng, quốc gia đã tự do rồi thì Bác cũng không còn ở cùng với nhân dân nữa. Cách nói giảm nói tránh nhằm mục đích làm với nỗi đau xót xa trước thực sự Bác đã ra đi mãi mãi. Hình ảnh Bác như vầng trăng sáng dịu hiền trong giấc ngủ bình yên tượng trưng cho vẻ đẹp thanh thản, phong thái từ tốn và thanh cao của Bác. Người vẫn còn sống mãi, sống trong tiềm thức, trong trái tim của dân cư Nước Ta, bất tử như “ trời xanh ”. Thế nhưng nhìn di hài của Bác, nhìn Bác lặng yên nằm đó, dù đã thấy đó chỉ là giấc ngủ êm đềm nhưng vẫn không sao xua đi cảm hứng xót xa, vẫn “ nghe nhói ở trong tim ”. Bác đã ra đi mãi mãi, đó là hiện thực mà ta phải đương đầu. Nỗi đau xót của cả dân tộc bản địa vẫn không thể nào xóa nhòa .
Dù vẫn còn trong lăng Bác, ngắm nhìn hình ảnh Bác nằm lặng yên nơi đó, tác giả vẫn không khỏi xúc động lưu luyến khi nghĩ tới ngày mai phải rời xa Bác, dòng cảm hứng tuôn trào thành dong nước mắt. Khi đó, xúc cảm mãnh liệt trong tâm hồn đã khiến tác giả khát khao ước nguyện :
- Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
- Muốn làm đoá hoa toả hương đâu đây
- Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này…”
Nhà thơ muốn làm con chim hót quanh lăng Bac, dâng hiến tiếng hót cho Bác, muốn làm đóa hoa tỏa hương sắc nơi Bác yên nghỉ, muốn làm cây tre trung hiếu canh giữa cho giấc ngủ bình yên của Bác. Viễn Phương muốn hóa thành những thứ nhỏ bé xinh xắn để bên Bác. Tác giả đã sử dụng điệp ngữ “ muốn làm ” biểu lộ khát khao, ước nguyện mãnh liệt của mình để được bên Bác, đền đáp công ơn to lớn của Người .
Bài thơ với cảm hứng sâu lắng, hàm súc, ngôn từ tinh xảo chính là tấm lòng yêu thương, kính trọng và biết ơn Bác. Đó không chỉ là tâm tình của tác giả mà còn là tâm tình của mỗi người dân Nước Ta và của cả dân tộc bản địa .
KHi tới tham quan viếng lăng Bác bạn sẽ được tham quan nguyên quần thuể gồm lăng, chùa một cột, nhà sàn, bảo tàng…. nên mặc quần áo lịch sự
BÀI VĂN MẪU SỐ 3 PHÂN TÍCH BÀI THƠ “ VIẾNG LĂNG BÁC ”
Cảm nhận thơ ca Viễn Phương, nhà văn Mai Văn Tạo từng nhận xét : “ Thơ Viễn Phương dễ nhớ, giàu xúc cảm, nhưng không bi lụy, cường điệu nỗi đau … ”. Cảm nhận những câu thơ, hình ảnh thơ trong “ Viếng lăng Bác ”, ta càng thấm thía hơn lời nhận xét chân thành này. Một cách nhẹ nhàng, chân thành và giản dị và đơn giản, bài thơ đã gieo vào lòng người đọc nhiều thế hệ biết bao tình cảm, xúc cảm mãnh liệt, dạt dào .
Viễn Phương tên thật là Phan Thanh Viễn, một Đảng viên xuất sắc ưu tú của Đảng Cộng sản Việt Nam đồng thời cũng là một nhà thơ điển hình nổi bật với nhiều tác phẩm ấn tượng. Tài sản thơ ca của ông hoàn toàn có thể kể đến như : trường ca “ Chiến thắng Hòa Bình ”, truyện và kí “ Quê hương địa đạo ”, thơ “ Phù sa quê mẹ ” … Cảm nhận thơ Viễn Phương, có rất nhiều cây bút khác dành nhiều lời khen ngợi. Nhà văn Mai Văn Tạo từng nói : “ Thơ Viễn Phương nền nã, rỉ tai, man mác, bâng khuâng, day dứt, không gút mắt, cầu kỳ, kênh kiệu, khoa ngôn. Hình ảnh nào trong đời sống anh cũng tìm thấy chất thơ … ”. Bài thơ “ Viếng lăng Bác ” được nhà thơ viết trong chuyến ra thăm lại miền Bắc năm 1976. Sau khi cuộc kháng chiến chống Mỹ kết thúc thắng lợi, quốc gia ba miền thống nhất, lăng quản trị Hồ Chí Minh khánh thành, những xúc cảm trào dâng mãnh liệt ngày vào lăng viếng Bác đã thổi hồn để nhà thơ chắp bút gửi cảm hứng vào từng câu chữ, hình ảnh .
Khổ thơ mở màn là những xúc cảm bồi hồi của tác giả khi đứng trước lăng :
- “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
- Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát
- Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam
- Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng”
Câu thơ đầu gợi ra niềm xúc động nghẹn ngào của một người con từ miền Nam ra thăm lăng Bác. Tiếng xưng hô “ con ” đượm nét thân mật, thắm thiết và chứa chan tình cảm. Nổi bật trong đoạn thơ là hình ảnh ẩn dụ đa nghĩa “ hàng tre xanh xanh Nước Ta / Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng ”. Trước hết, nhà thơ gợi người đọc liên tưởng đến hình ảnh rặng tre xanh quen thuộc của làng quê, quốc gia, đượm niềm tin, tâm hồn Việt. Bên cạnh nghĩa thực đó, ta còn hiểu tre tượng trưng cho khí chất, ý thức hiên ngang, quật cường, sự thẳng thắn kiên trung của con người Nước Ta mà nhà thơ khôn khéo gửi gắm .
Những dòng thơ tiếp theo chan chứa niềm thương nhớ, kính yêu tác giả dành cho Bác :
- “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
- Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ
- Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
- Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”
Nhà thơ liên tục vận dụng tinh xảo phép ẩn dụ trong khổ thơ với hình ảnh mặt trời, mặt trời vạn vật thiên nhiên và hình ảnh Người sóng đôi. Nếu như mặt trời vạn vật thiên nhiên đem đến ánh sáng, sự sống cho muôn loài trên ngoài hành tinh thì Bác, một mặt trời tỏa nắng rực rỡ của nhân dân, lại đem đến nguồn sống, ánh sáng tự do và ắm đầy niềm niềm hạnh phúc ấm no. Hình ảnh “ ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ ” đã miêu tả chân thực và xúc động những tình cảm thương kính nhân dân dành cho Bác. Hình ảnh “ kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân ” trong đoạn thơ là kết tinh bao tình cảm và ý nghĩa xinh xắn. Nhà thơ tái hiện một hình ảnh thực, hình ảnh đoàn người xếp hàng vào lăng viếng Bác nhưng đó còn là một hình ảnh ẩn dụ đầy phát minh sáng tạo ngầm gợi nhắc rằng lý tưởng, con đường và tình yêu Bác dành cho nhân dân đã thắp sáng niềm tin, làm cho cuộc sống “ nở hoa ” dưới ánh sáng bùng cháy rực rỡ của Cách mạng .
Niềm biết ơn tôn kính, lòng nhớ thương tha thiết giờ đã chuyển thành nỗi nghẹn ngào xúc động khi được nhìn thấy Bác :
- “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
- Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
- Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
- Mà sao nghe nhói ở trong tim”
“ Vầng trăng sáng dịu hiền ”, phải chăng đó chính là vầng trăng trong thơ Bác, gợi nhắc ta nghĩ đến tâm hồn thanh cao, tài thơ ca và tình yêu của Bác dành cho văn học. Câu thơ Viễn Phương đem đến cho người đọc cảm xúc rằng ở Bác, ta phát hiện sự giản dị và đơn giản thân mật và cũng rất vĩ đại, thanh cao. Nỗi lòng “ nghe nhói ở trong tim ” vừa bộc lộ nỗi đau xót nhưng cũng gợi niềm xót thương tê tái trong trái tim biết bao người dân đất Việt, những người cùng vào lăng thăm Bác như tác giả, và cả những người gặp Bác qua trang thơ của ông .
Những câu thơ cuối bài là niềm lưu luyến, bịn rịn của người con miền Nam khi phải quay trở lại :
- “Mai về miền Nam thương trào nước mắt
- Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
- Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây
- Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này”
Câu thơ đầu như lời giã biệt giản dị mà chứa chan bao nỗi niềm bâng khuâng. Nhà thơ bộc lộ ước nguyện chân thành của mình qua điệp từ “muốn làm” khắc họa sự khát khao, da diết kết hợp cùng những hình ảnh “chim”, “cây tre”, “đóa hoa”. Một lần nữa nhắc lại hình ảnh cây tre, “cây tre trung hiếu” ấy biểu tượng cho nét đẹp tâm hồn con người Việt Nam. Sử dụng hình ảnh đó là một cách khéo léo khép lại bài thơ nhưng đồng thời cũng tựa như một lời hứa, lời khẳng định về trách nhiệm của bản thân, của nhân dân trong việc tiếp nối sự nghiệp của Người.
Xem thêm: Điều Trị Hôi Miệng Dứt Điểm Tại Nhà
Viết về Bác, mỗi nhà thơ lại gửi gắm một nỗi niềm riêng qua những cách bộc lộ riêng. Với Viễn Phương, ông đã gửi tới người đọc một “ Viếng lăng Bác ” giản dị và đơn giản mà thấm đẫm niềm nghẹn ngào, xúc động. Những câu thơ, hình ảnh, nhịp điệu thơ … được phối hợp một cách khôn khéo đã tái hiện rõ nét hình ảnh và truyền tải chân thực cảm hứng đến người đọc, khiến ta càng thêm thương mến tâm hồn và thơ ca Viễn Phương .
Từ khóa tìm kiếm:
- bài văn phân tích bài thơ viêng lăng bác của viễng phưong ngắn nhất
- phân tích bài thơ viếng lăng bác ngắn gọn nhất
- viếng lăng bác phân tích ngắn
- phân tích bài thơ viếng lăng bác ngắb
- phân tích bài thơ viếng lăng bác ngắn gọn
- phân tích bài thơ viếng lăng bác ngắn nhất
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Tin Tức
Để lại một bình luận