Phân tích nhân vật Mị Châu và Trọng Thủy cùng mối tình éo le, song song và đan cài với sự nghiệp giữ nước Âu Lạc của họ có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy. Cùng tham khảo bài hướng dẫn dưới đây của Đọc tài liệu để nắm được những nội dung này em nhé!
Đề bài: Phân tích nhân vật Mị Châu và Trọng Thủy trong truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy
Hướng dẫn làm bài phân tích nhân vật Mị Châu và Trọng Thủy
Phân tích đề
– Yêu cầu đề bài : phân tích nhân vật Mị Châu và nhân vật Trọng Thủy trong Truyện An Dương Vương và Mị Châu Trọng Thủy- Phương pháp làm bài : phân tích
Hệ thống luận điểm
Luận điểm 1: Phân tích nhân vật Mị Châu
– Hết lòng yêu thương, tin cậy chồng- Là người nhẹ dạ cả tin- Sự trừng phạt nghiêm khắc so với nàng ( cái chết ) và cái nhìn cảm thông nhân hậu ( sò ăn máu Mị Châu hóa thành hạt châu )
Luận điểm 2: Phân tích nhân vật Trọng Thủy
– Là tên gián điệp nguy hại, trực tiếp gây ra thảm kịch- Đau lòng, xót thương vợ, hối hận muộn màng
Dàn ý phân tích nhân vật Mị Châu và Trọng Thủy
I. Mở bài.
– Truyện An Dương Vương và Mị Châu Trọng Thủy nêu bài học kinh nghiệm cẩn trọng tiên phong của lịch sử vẻ vang đấu tranh giữ nước của dân tộc bản địa ta. Phần đầu truyện phản ánh vai trò của An Dương Vương trong việc thiết kế xây dựng và bảo vệ nước Âu Lạc ; phần sau là thảm kịch nước mất nhà tan do sự mất cẩn trọng của cha con An Dương Vương .- Những nét rực rỡ về nội dung và thẩm mỹ và nghệ thuật của truyện được bộc lộ sinh động qua những diễn biến của thần thoại cổ xưa .
II. Thân bài
A. Tóm tắt truyện.
Lập nước Âu Lạc, An Dương Vương cho xây thành Cổ Loa nhưng xây rồi lại đổ. Rùa Vàng giúp nhà vua xây thành, còn khuyến mãi một cái móng để làm lẫy nỏ chống giặc .Triệu Đà ở phương Bắc xâm lược Âu Lạc. Nhờ nỏ thần, An Dương Vương thắng giặc. Triệu Đà xin hòa, cho con là Trọng Thuỷ sang cầu hôn. Nhà vua không hoài nghi, gả con là Mị Châu cho Trọng Thủy. Mị Châu bị Trọng Thủy lừa đánh cắp lấy nỏ rồi trở lại phương Bắc. Triệu Đà lại tiến công Âu Lạc, An Dương Vương bại trận, cùng con gái chạy đến vùng biên. Rùa Vàng hiện lên, kết tội Mị Châu là giặc. Nhà vua chém Mị Châu rồi đi xuống biển. Trọng Thuỷ thương tiếc Mị Châu, hối hận nhảy xuống giếng tự tử máu Mị Châu chảy xuống biển, loài trai ăn phải, biến thành ngọc .
B. Phân tích nhân vật Mị Châu:
+ Mị Châu hết lòng yêu thương và tin yêu chồng : Đưa Trọng Thủy đi thăm thú Âu lạc, cho chồng xem nỏ thần và dạy cách sử dụng, rắc lông ngỗng chỉ đường để Trọng Thủy đi tìm .+ Mị Châu nhẹ dạ cả tin mù quáng, bị Trọng Thủy lừa dối cướp nỏ thần chạy về nước, trước những lời nói kì quặc của Trọng Thủy không mảy may hoài nghi .+ Lời nguyền trước lúc chết của Mị Châu là lời thức tỉnh cũng là lời thanh minh cho tấm lòng nàng .+ Cái chết của Mị Châu là sự trừng phạt nghiêm khắc của nhân dân so với những sai lầm đáng tiếc nghiêm trọng của nàng .+ Chi tiết “ Mị Châu chết ở bờ biển máu chảy xuống nước, sò ăn phải đều hóa thành hạt châu ” cho thấy cái nhìn cảm thông nhân hậu của nhân dân ta, vì xét cho cùng Mị Châu cũng là một nạn nhân .=> Mị Châu là người phụ nữ đáng thương vừa là người phụ nữ đáng trách .
C. Phân tích nhân vật Trọng Thủy:
+ Là tên gián điệp nguy hại, trực tiếp gây ra thảm kịch của hai cha con An Dương Vương : Lợi dụng tình yêu và sự ngây thơ của Mị Châu để lừa dối, đánh cắp nỏ thần, dụ Mị Châu rắc lông ngỗng dẫn đường .+ Đau lòng, xót thương vợ, hối hận muộn màng. Trọng Thủy cũng là nạn nhân của của cuộc chiến tranh xâm lược phi nghĩa : Sau khi Mị Châu chết, ôm xác vợ thút thít, thương nhớ, lao đầu xuống giếng tự tử .+ Chi tiết ngọc trai – giếng nước mang ý nghĩa hóa giải sự hận thù, biểu lộ tấm lòng bao dung của nhân dân so với những lội lầm đáng tiếc của hai nhân vật .
Xem thêm: Ý kiến về hành động cho Trọng Thủy xem nỏ thần của Mị Châu
D. Bi kịch mất nước.
1. Triệu Đà lập mưu cầu hòa, rồi cầu hôn cho con trai. Hôn nhân Mị Châu – Trọng Thuỷ thực ra là một cuộc hôn nhân gia đình nhằm mục đích mục tiêu xâm lược. Triệu Đà đã sẵn có thủ đoạn đen tối, còn An Dương Vương thì mất cẩn trọng đã nhận lời .- An Dương Vương cho Trọng Thuỷ ở rể Âu Lạc chính là “ nuôi ong tay áo ”. Đó là sự mất cẩn trọng trầm trọng hơn, tạo thời cơ thuận tiện cho quân địch tự do vào sâu chủ quyền lãnh thổ Mị Châu cho Trọng Thủy xem nỏ thần chính là đã trực tiếp tiếp tay cho thủ đoạn của cha con Triệu Đà .2. Hay tin Triệu Đà phát binh đánh Âu Lạc. An Dương Vương ỷ vào sức mạnh nỏ thần vẫn điềm nhiên đánh cờ. Đó là sự chủ quan khinh địch tệ hại nhất dẫn An Dương Vương nhanh gọn đến thất bại không tránh khỏi .- Hai cha con An Dương Vương vì chủ quan, mất cẩn trọng đã làm tiêu tan sự nghiệp và đẩy Âu Lạc đến diệt vong. Đó là bài học kinh nghiệm cay đắng về sự mất cẩn trọng so với quân địch .- Câu nói của Rùa Vàng “ giặc ngồi sau sống lưng .. ” chính là lời kết tội đanh thép của công lý, của nhân dân về hành vi vô tình mà phản quốc của Mị Châu. Lời tuyên án đó lập tức khiến An Dương Vương tỉnh ngộ, nhận ra thảm kịch của mình. Đó cũng là bài học kinh nghiệm đắt giá về mối quan hệ cá thể – công dân .- Hành động rút gươm chém Mị Châu là hành vi kinh khủng, dứt khoát của An Dương Vương đứng về phía công lí và quyền lợi và nghĩa vụ dân tộc bản địa để xử án, cũng là hành vi biểu lộ sự tỉnh ngộ muộn màng so với lỗi lầm của nhà vua .
E. Bi kịch tình yêu.
Xem thêm: Những Loại Nước Súc Miệng Trị Hôi Miệng
Mối tình Mị Châu – Trọng Thủy là mối tình éo le, song song và đan cài với sự nghiệp giữ nước Âu Lạc .- Bi kịch tình yêu Mị Châu – Trọng Thủy bộc lộ thái độ phê phán rạch ròi của nhân dân trong việc xử lý mối quan hệ giữa cá thể với hội đồng. Đó là bài học kinh nghiệm muôn đời cho những ai đặt tình yêu cá thể lên trên vận mệnh của vương quốc, dân tộc bản địa, tách tình yêu khỏi những mối chăm sóc chung .- Trong khi Mị Châu ngây thơ hết lòng vì chồng thì Trọng Thủy đã sẵn có thủ đoạn chiếm nỏ thần. Nhưng những ngày ở Âu Lạc, bên cạnh người vợ đẹp người, ngoan nết, Trọng Thủy đã phát sinh mối tình thật sự với Mị Châu, cũng là phát sinh xích míc giữa hai tham vọng lớn cùng sống sót trong con người Trọng Thuỷ, tham vọng chiếm được nước Âu Lạc và trọn tình với người mẫu. Nhưng hai tham vọng đó không hề dung hòa. Vì vậy sau khi thắng lợi, đáng lẽ Trọng Thủy phải là người vui mừng hưởng vinh quang thì lại tự tử vì nỗi tiếc thương Mị Châu khôn cùng .- Trước khi chết, Mị Châu đã kịp nhận ra mình bị lừa, mà kẻ lừa nàng lại chính là người nàng tin yêu nhất. Hơn nữa, sự nhẹ dạ của nàng đã phải trả giá rất đắt bằng chín sinh mạng nàng, sinh mạng người cha thân yêu và số phận của cả một dân tộc bản địa .- Mị Châu đã ý thức được tội lỗi nặng nề của mình, nàng không xin tha chết, chỉ xin được hóa thành châu ngọc để tẩy sạch mối nhục thù. Ngọc trai nước giếng tượng trưng cho sự hội ngộ của hai người ở kiếp sau. Đó không phải là hình tượng của mối tình chung thuỷ mà chỉ là hình ảnh một nỗi oan tình được hóa giải .- Mị Châu dù có vô tình phạm tội cũng không hề coi là không có tội. Kết cục bi thảm của cha con An Dương Vương mãi mãi là bài học kinh nghiệm nhắc nhở ý thức công dân của mỗi người so với hội đồng .
III. Kết bài.
– Đánh giá những nhân vật Mị Châu, Trọng Thủy .- Rút ra bài học kinh nghiệm giữ nước do sự mất cẩn trọng .Xem sơ đồ tư duy nhân vật Mị Châu và Trọng Thủy : Sơ đồ tư duy Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy
Bài văn mẫu phân tích nhân vật Mị Châu và Trọng Thủy
Phân tích nhân vật Mị Châu và Trọng Thủy bài văn mẫu số 1
Về Mị Châu:
Mị Châu là con gái của An Dương Vương Thục Phán, là một cô công chúa lá ngọc, cành vàng, có tâm hồn ngây thơ trong trắng, nhẹ dạ, cả tin và không có một chú gì về ý thức công dân. Xuất hiện ở phần sau của tác phẩm, Mị Châu cũng là người phải chịu nghĩa vụ và trách nhiệm lớn trước thảm kịch ” nước mất nhà tan ” .Khi nhìn nhận về nhân vật này, đã Open nhiều quan điểm khác nhau, người lên án, kẻ bênh vực .Những người bênh vực thì đã lấy đạo ” tam tòng ” ( tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử ), một quan điểm đạo đức thời phong kiến để bênh vực cho nàng. Theo họ, Mị Châu là người con gái hiền thục, trọn đạo hiếu, vâng lời cha lấy chồng, lấy chồng thì một lòng tin yêu chồng. Sao hoàn toàn có thể trách nàng mất cẩn trọng với cả chồng mình được ? Vì vậy việc Mị Châu không giấu giếm Trọng Thuỷ điều gì là vô tội. Nhưng họ đã quên rằng, trong một quốc gia nhiều giặc giã, một nàng công chúa lại chỉ biết làm trọn chữ ” tòng ” mà vô tình với vận mệnh vương quốc là có tội. Mị Châu tin yêu chồng không có gì đáng trách nhưng nàng đã vi phạm nguyên tắc ” bí hiểm vương quốc ” của một người dân so với quốc gia, đặt tình riêng lên trên việc nước dù đó chỉ là do sự nhẹ dạ, vô tình. Nếu sự mất cẩn trọng của ADV là nguyên do gián tiếp thì sự nhẹ dạ, ngây thơ của Mị Châu là nguyên do trực tiếp gây lên hoạ nước mất. Mị Châu tin yêu chồng bằng một tình yêu mù quáng. Nhân dân ta đã phát minh sáng tạo nên hình ảnh áo lông ngỗng là chi tiết cụ thể nghệ thuật và thẩm mỹ tài tình để biểu lộ sáng rõ sự mù quáng đáng trách của Mị Châu. Trọng Thuỷ đánh cắp nỏ thần, trước khi về nước đã hỏi Mị Châu : ” Ta nay quay trở lại thăm cha … làm giấu. ” Mị Châu đáp : ” Thiếp có … làm dấu “. Trọng Thuỷ vừa về nước, cuộc chiến tranh hai nước xảy ra, lẫy nỏ không còn, phải lên ngựa bỏ chạy cùng vua cha, lẽ ra phải biết đó là thủ đoạn của Trọng Thuỷ, thế mà Mị Châu vẫn nhẹ dạ, mù quáng, không xem xét sự tình, vẫn rắc lông ngỗng làm dấu, có khác gì chỉ đường cho giặc đuổi theo mình. Việc làm đó của nàng đã trực tiếp dẫn tới thảm kịch nhà tan. Vì vậy, không hề cho rằng làm một người vợ thì Mị Châu phải tuyệt đối nghe và làm theo lời chồng. Không thể cho rằng nàng là người vô tội, không phải chịu bất kỳ nghĩa vụ và trách nhiệm gì trước thảm kịch nước mất nhà tan. Tội lỗi của nàng là rất là nặng nề. Chính thế cho nên, nhân dân ta không nhìn nhận nàng theo quan điểm đạo đức phong kiến thường thì mà đứng trên quan điểm của vương quốc, dân tộc bản địa để kết tội nàng. Với những lỗi lầm không hề tha thứ của một người dân so với quốc gia, nhân dân ta không những đã để cho Rùa Vàng ( đại diện thay mặt cho công lí của nhân dân ) kết tội đanh thép, không khoan nhượng gọi nàng là giặc mà còn để cho Mị Châu phải chết dưới lưỡi kiếm nghiêm khắc của vua cha .Song thái độ, cách nhìn nhận của nhân dân vừa thấu tình, vừa đạt lí. Mị Châu có tội nhưng những tội lỗi mà nàng gây ra không phải là chủ ý của nàng mà do nàng quá nhẹ dạ, yêu chồng bị lừa dối mà mắc tội. Hơn nữa, ở đầu cuối, nàng cũng đã tỉnh ngộ nhận ra quân địch và đồng ý một cái chết đau đớn. Mị Châu có tội nàng đã phải đền nhưng nỗi oan của nàng cũng cần được giải. Sáng tạo nên chi tiết cụ thể thần kì, ứng nghiệm với lời cầu khấn trước khi chết của Mị Châu, nhân dân ta đã bày tỏ thái độ bao dung, niềm cảm thông mà minh oan cho nàng. Đồng thời, trải qua chi tiết cụ thể thần kì đó, ông cha ta cũng bộc lộ thái độ nghiêm khắc của mình và truyền lại một bài học kinh nghiệm lịch sử vẻ vang muôn đời cho con cháu trong việc xử lý mối quan hệ riêng – chung .
Về Trọng Thủy:
Trọng Thuỷ là một trong ba nhân vật chính của tác phẩm. Hắn là con trai của Triệu Đà, con dể của An Dương Vương, là chồng của Mị Châu công chúa. Sang Âu Lạc theo mưu kế nham hiểm của cha mình, Trọng Thuỷ lấy Mị Châu không phải vì tình yêu mà chỉ để tận dụng nàng triển khai một mưu đồ chính trị, để hoàn thành xong trách nhiệm gián điệp được cha hắn phó thác mà thôi. Và với danh nghĩa một người chồng, Trọng Thuỷ đã triển khai xong xuất sắc vai trò gián điệp ấy. Hắn đã tận dụng Mị Châu, tận dụng sự nhẹ dạ, cả tin, lừa gạt tình cảm của nàng để đánh cắp nỏ thần và nham hiểm hỏi Mị Châu một câu hỏi đầy dụng ý trước khi về nước với mục tiêu để biết cách tìm đường đuổi theo An Dương Vương nếu nhà vua chạy trốn. Chính những việc làm này của hắn là những nguyên do trực tiếp dẫn tới thảm kịch nước mất nhà tan của cha con ADV và nhân dân Âu Lạc. Hắn chính là quân địch của nhân dân Âu Lạc, là một kẻ rất đáng bị vạch mặt, lên án, tội lỗi đời đời .Tuy nhiên, xét ở một góc nhìn khác, Trọng Thuỷ cũng chỉ là nạn nhân của một cuộc cuộc chiến tranh xâm lược. Trong tay của Triệu Đà, Trọng Thuỷ không hơn không kém cũng chỉ là một con bài chính trị mà thôi. Hơn nữa, mặc dầu là một kẻ gian ác, Trọng Thuỷ cũng không phải trọn vẹn đã mất hết nhân tính của một con người. Chính lời nói của Trọng Thuỷ với Mị Châu trong lúc chia tay, hành vi tự vẫn sau chuỗi ngày sống trong sự dày vò, ân hận của hắn đã nói lên điều đó .Trước lúc chia tay về nước dâng lẫy nỏ thần cho Triệu Đà, Trọng Thuỷ đã nói với Mị Châu : ” Tình vợ chồng … làm dấu “. Đây không trọn vẹn là những lời gian dối, lạnh nhạt mà nó chứa đựng không ít tình cảm bùi ngùi, một nỗi đau li biệt .Tính người của Trọng Thuỷ còn được biểu lộ rõ hơn rất nhiều ở phần ở đầu cuối của tác phẩm khi tác giả dân gian miêu tả tâm trạng của Trọng Thuỷ sau cái chết của Mị Châu. Không đắm mình trong hào quang, danh vọng, trong niềm hạnh phúc của sự thống trị uy quyền, sau khi Mị Châu chết, Trọng Thuỷ luôn sống trong nỗi niềm thương nhớ, trong nỗi ân hận dày vò và ở đầu cuối bế tắc, cùng đường hắn đã tự tìm cho mình cái chết. Trọng Thuỷ quyên sinh không phải chỉ là hành vi sám hối cho một sai lầm đáng tiếc mù quáng, mà còn là sự thức tỉnh của nhân tính, sự phủ nhận cuộc chiến tranh, sự phủ nhận mọi vinh quang quyền lực tối cao tìm về với cõi thiên thu để có được một tâm hồn thanh thản .Phân tích nhân vật Mị Châu và Trọng Thủy bài văn mẫu số 2Truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy là một tác phẩm vô cùng tiêu biểu vượt trội, để lại trong lòng người đọc nhiều ấn tượng thâm thúy. Nhắc đến tác phẩm này, không ai là không nhớ tới nàng Mị Châu xinh đẹp, nết na, nhưng vì tình yêu với chồng, vì sự nhẹ dạ cả tin nên đã trở thành tội nhân thiên cổ và chết trong đau đớn .Mị Châu là con gái của An Dương Vương Thục Phán, là một cô công chúa lá ngọc, cành vàng, có tâm hồn ngây thơ trong trắng, nhẹ dạ, cả tin và không có một chú gì về ý thức công dân. Xuất hiện ở phần sau của tác phẩm, Mị Châu cũng là người phải chịu nghĩa vụ và trách nhiệm lớn trước thảm kịch ” nước mất nhà tan “. Đó là một nàng công chúa xinh đẹp, ngây thơ và trong trắng, không một chút ít ý thức gì về nghĩa vụ và trách nhiệm công dân, ý thức chính trị, chỉ biết đắm mình trong tình yêu, tình cảm vợ chồng .Mị Châu ngây thơ, cả tin đến mức : tự tiện sử dụng bí hiểm vương quốc cho tình riêng, khiến bảo vật giữ nước bị đánh cắp mà trọn vẹn không biết ; Lại chỉ nghĩ đến niềm hạnh phúc cá thể khi ghi lại đường cho Trọng Thuỷ đuổi theo .Khi nhìn nhận về nhân vật này, đã Open nhiều quan điểm khác nhau, người lên án, kẻ bênh vực .Bị kết tội là giặc ngồi sau sống lưng ngựa, là đúng và đích đáng, mà người ra tay chính là cha đẻ của nàng. Mị Châu tội lỗi thật nặng nề, thật đáng bị trừng trị nghiêm khắc. Nàng phải trả giá cho những hành vi cả tin, ngây thơ, khù khờ của mình bằng tình yêu tan vỡ, bằng cái chết của chính mình .Mặc dù là nàng công chúa gây ra hậu quả mất nước, nhưng với Mị Châu, nhân dân thật công minh, bao dung, độ lượng và nhân hậu khi thờ An Dương Vương trong đền Thượng, mà thờ công chúa Mị Châu trong am bà Chúa, ( trong đó thờ bức tượng không đầu ) .Nhưng công minh mà nói, Mị Châu cũng thật đáng thương, đáng cảm thông, do tổng thể những sai lầm đáng tiếc, tội lỗi đó đều xuất phát từ sự vô tình, từ tính ngây thơ nhẹ dạ, cả tin đến mức mù quáng của nàng. Nàng chỉ hành vi theo tình cảm, chứ chẳng hề đắn đo xem xét, chỉ biết việc riêng, chẳng lo việc chung. Tố Hữu đã viết về nàng một cách công minh và nghiêm khắc trong bài Tâm Sự :
Tôi kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu
Trái tim lầm chỗ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu…
Chi tiết Mị Châu cho Trọng Thuỷ xem nỏ thần chứng tỏ Mị Châu nặng về tình cảm vợ chồng mà bỏ quên nghĩa vụ và trách nhiệm, nghĩa vụ và trách nhiệm với Tổ quốc. Có thể khẳng định chắc chắn Mị Châu đã vi phạm vào nguyên tắc của bề tôi so với vua cha. Nàng đã bật mý bí hiểm vương quốc. Đành rằng tình cảm vợ chồng tuy gắn bó cũng không hề vượt lên trên tình cảm quốc gia. Nước mất dẫn đến nhà tan, không ai hoàn toàn có thể bảo toàn niềm hạnh phúc. Lông ngỗng hoàn toàn có thể rắc cùng đường nhưng Trọng Thuỷ cũng không hề cứu được Mị Châu. Chúng ta cần xuất phát từ cơ sở phương pháp luận và ý thức xã hội, chính trị-thẩm mĩ của nhân dân trong đặc thù thể loại Truyền thuyết để nhìn nhận về nhân vật Mị Châu. Thể loại này nhằm mục đích đè cao cái tốt đẹp, phê phán cái xấu, cái ác, theo ý niệm nhân dân. Truyền thuyết tôn vinh lòng yêu nước, ý chí vì độc lập – tự do, không hề ca tụng nàng công chúa con vị vua anh hùng, khổ công kiến thiết xây dựng thành giữ nước lại chỉ biết nghe lời chồng, không nghĩ đến bổn phận công dân với vận mệnh Tổ quốc. Nhìn ngược lại lịch sử vẻ vang để rút ra kinh nghiệm tay nghề, giáo dục tình yêu nước, tôn vinh ý thức công dân, đặt việc nước cao hơn việc nhà. Chính vì thế, nhân dân ta không nhìn nhận nàng theo quan điểm đạo đức phong kiến thường thì mà đứng trên quan điểm của vương quốc, dân tộc bản địa để kết tội nàng. Với những lỗi lầm không hề tha thứ của một người dân so với quốc gia, nhân dân ta không những đã để cho Rùa Vàng ( đại diện thay mặt cho công lí của nhân dân ) kết tội đanh thép, không khoan nhượng gọi nàng là giặc mà còn để cho Mị Châu phải chết dưới lưỡi kiếm nghiêm khắc của vua cha .Nàng Mị Châu trước khi chết cũng nhận ra tội lỗi của lớn của mình và không hề chối tội. Nàng chỉ muốn thanh minh ” Nếu có lòng phản nghịch, mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù “. Nàng chỉ mong rửa tiếng ” bất trung, bất hiếu “, chỉ muốn mọi người hiểu rằng mình ” một lòng trung hiếu mà bị lừa dối ” chứ không kêu oan, cũng không xin tha tội. Công chúa Mi Châu được người Âu Lạc xưa và người Nước Ta đời đời thương xót vì đã biết tội, dám nhận tội và cam lòng chịu tội. Nếu lấy đạo ” tam tòng ” để thanh minh cho Mị Châu, rằng nàng chỉ là phận gái, rằng nàng làm vợ chỉ cần phục tùng chồng là đủ thì chính là đã hạ thấp bản lĩnh và tư cách của nàng công chúa nước Âu Lạc này .Hình ảnh ngọc trai – ngọc minh châu là hoá thân của nàng. Mị Châu đã phải chịu thi hành bản án của lịch sử dân tộc xuất phát từ truyền thống cuội nguồn yêu nước, tha thiết với độc lập tự do của người Việt cổ. Tuy nhiên số phận Mị Châu chưa dừng lại ở đó. Nhưng nàng không hoá thân toàn vẹn trong một hình hài duy nhất. Nàng hoá thân – phân thân : máu chảy xuống biển, trai ăn phải hoá thành ngọc trai. Xác nàng hoá thành ngọc thạch. Hình ảnh đó vừa biểu lộ sự bao dung, thông cảm với sự trong sáng ngây thơ, vô tình khi phạm tội vừa bộc lộ thái độ nghiêm khắc cùng bài học kinh nghiệm lịch sử vẻ vang về xử lý quan hệ giữa nhà với nước, chung với riêng .Bài học về nhân vật Mị Châu là một bài học kinh nghiệm vô cùng cay đắng xót xa cho người con gái thánh thiện nhưng quá khù khờ và cả tin. Đó cũng là bài học kinh nghiệm về sự cẩn trọng và đặt niềm tin đúng chỗ cho biết bao thế hệ người Nước Ta tất cả chúng ta .Phân tích nhân vật Mị Châu và Trọng Thủy bài văn mẫu số 3Mị Châu là con gái của Thục Phán An Dương Vương, là một cô công chúa lá ngọc cành vàng, có tâm hồn ngây thơ, trong sáng, nhẹ dạ cả tin và không có chút gì về ý thức công dân. Xuất hiện ở phần sau của truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy, nàng cũng là người phải chịu nghĩa vụ và trách nhiệm rất lớn về thảm kịch “ nước mất nhà tan ”Mị Châu sinh ra và lớn lên trong thực trạng An Dương Vương “ xây thành chế nỏ ” và đánh bại quân xâm lược Triệu Đà lần thứ nhất. Có thể nói, nàng sống trong cuộc kháng chiến chống xâm lược mà cha nàng là thủ lĩnh tối cao, nhưng qua thần thoại cổ xưa, tất cả chúng ta thấy Mị Châu trọn vẹn ngây thơ, không chăm sóc và không có chút hiểu biết gì về việc bảo vệ quốc gia. Điều đó biểu lộ qua việc Mị Châu lén lấy trộm nỏ thần cho Trọng Thủy xem. Hành động đó vừa đáng thương, vừa đáng trách. Đáng thương vì Mị Châu đã làm theo đạo tam tòng nhưng đáng trách vì trong thực trạng quốc gia có giặc giã, một nàng công chúa con vua mà chỉ biết làm trọn chữ “ tòng ” mà không chăm sóc đến vận mệnh quốc gia, nhân dân là có tội. Mị Châu tin yêu chồng thì không có gì đáng trách nhưng nàng đã vi phạm nguyên tắc “ bí hiểm vương quốc ” của một công dân, tất yếu sẽ bị lên án, phê phán .Mị Châu đã đặt tình riêng cao hơn nghĩa nước, một hành vi không nghĩ đến bổn phận của cá thể so với Tổ Quốc, càng không nhận thức được quyền lợi và nghĩa vụ của vương quốc ảnh hưởng tác động đến cá thể. Nếu sự mất cẩn trọng của An Dương Vương là nguyên do gián tiếp thì sự nhẹ dạ, cả tin, ngây thơ của Mị Châu lại chính là nguyên do trực tiếp gây ra họa mất nước. Mị Châu tin yêu chồng bằng một tình yêu mù quáng. Nhân dân ta đã phát minh sáng tạo ra hình ảnh áo lông ngỗng là một chi tiết cụ thể nghệ thuật và thẩm mỹ tài tình để biểu lộ rõ sự mù quáng, đáng trách đó. Trọng Thủy đánh cắp nỏ thần, trước khi về nước đã hỏi Mị Châu : “ Tình vợ chồng không hề quên béng, nghĩa mẹ cha không hề dứt bỏ. Ta nay trở lại thăm cha, nếu như đến lúc hai nước thất hòa, Bắc Nam cách biệt, ta lại tìm nàng, lấy gì làm dấu ”. Mị Châu đáp : “ Thiếp có áo gấm lông ngỗng thường mặc trên mình, đi đến đâu sẽ dứt lông mà rắc ở ngã ba đường để làm dấu, như vậy sẽ hoàn toàn có thể cứu được nhau ”. Trọng Thủy vừa về nước, cuộc chiến tranh hai nước đã xảy ra. Lẫy nỏ không còn, phải lên ngựa bỏ chạy cùng vua cha, lẽ ra phải sớm tình ngộ đó là thủ đoạn của Trọng Thủy, vậy mà Mị Châu vẫn nhẹ dạ mù quáng, không Để ý đến sự tình mà vẫn rắc lông ngỗng để làm dấu, khác nào chỉ đường cho giặc tìm đến bắt mình. Việc làm đó trực tiếp dẫn tới thảm kịch mất nước nhà tan. Nhờ lời nhắc nhở của thần Kim Quy, nàng mới nhận ra thực chất giả dối của Trọng Thủy và dứt khoát từ bỏ, vĩnh biệt Trọng Thủy trong cuộc sống cũng như trong tâm khản của mình. Trước khi chết, Mị Châu đã nói : “ Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lòng chung hiếu mà bị người dối lừa, chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù ”. Nàng chỉ muốn rửa tiếng “ bất trung ”, “ bất hiếu ”, chỉ muốn cho mọi người hiểu rằng mình bị lừa dối chứ không dám kêu oán, cũng như xin tha tội. Tuy vậy, nhân dân ta không nhìn nhận nàng theo quan điểm đạo đức phong kiến thường thì mà đứng trên quan điểm của vương quốc, dân tộc bản địa để kết tội nàng. Với những lỗi lầm không hề tha thứ của một công dân so với quốc gia, nhân dân ta đã không những để cho Rùa Vàng kết tội đanh thép, không khoan nhượng, gọi nàng là “ giặc ” mà còn để cho Mị Châu phải chết dưới lưỡi kiếm nghiêm khắc của vua cha. Bi kịch của Mị Châu đã trở thành bài học kinh nghiệm về quyền lợi giữa cái riêng và cái chung, và cho những người con trai, con gái sau này về thực chất nhẹ dạ cả tin. Dù là ai thì cũng cần phải có ý thức về sự tồn vong của quốc gia .Song thái độ, cách nhìn nhận của nhân dân vừa thấu tình lại vừa đạt lí. Mị Châu có tội nhưng những tội lỗi mà nàng gây ra là do nàng quá nhẹ dạ, yêu chồng nên bị lừa dối. Hơn nữa, nàng cũng tình ngộ và phải chịu cái chết đau đớn. Tuy nhiên, tác giả dân gian lại không muốn kết thúc số phận Mị Châu bằng cái kết thê thảm ấy. Nàng đã được hóa thân thành một hình hài khác : “ Mị Châu chết ở bờ biển, máu chảy xuống nước, trai sò ăn phải đều biến thành hạt châu ”, “ Xác nàng đem về táng ở Loa Thành, xác biến thành ngọc thạch. Đây là một thủ pháp nghệ thuật và thẩm mỹ quen thuộc mang tính truyền thống lịch sử của truyện kể dân gian : sử dụng hình thức hóa thân để lê dài sự sống cho nhân vật. Nhưng ở nhiều truyện, nhân vật chỉ hóa thân trong một hình hài thì Mị Châu lại không hóa thân toàn vẹn. Hình thức hóa thân, phân thân độc lạ này biểu lộ sự cảm thông, bao dung của nhân dân với sự trong sáng của Mị Châu, vừa bộc lộ thái độ nghiêm khắc cùng bài học kinh nghiệm lịch sử vẻ vang .Câu chuyện về Mị Châu là bài học kinh nghiệm đáng giá đến muôn đời. Tố Hữu từng viết :
“Tôi kể người nghe chuyện Mị Châu
Trái tim lầm chỗ đặt trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu”
Tham khảo:
Xem thêm: Trị Viêm Lợi Tại Nhà Hiệu Quả
* * * * * * * * * * *Nguồn : Sưu tầm và tổng hợp
Trên đây là hướng dẫn làm bài phân tích nhân vật Mị Châu và Trọng Thủy trong truyện An Dương Vương bao gồm dàn ý chi tiết và những bài văn mẫu chọn lọc hay nhất. Hy vọng đây sẽ là tài liệu hữu ích phục vụ việc học tập của các em. Ngoài ra, các em hãy truy cập doctailieu.com để tham khảo những bài văn mẫu 10 phong phú khác mà chúng tôi đã sưu tầm và tổng hợp nhé. Chúc các em luôn học tốt và đạt kết quả cao!
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Tin Tức
Để lại một bình luận