Chị em Liên là hai nhân vật trung tâm của “Hai đứa trẻ”. Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên sẽ làm rõ tâm trạng của nhân vật.
Tóm tắt nội dung bài viết
- Dàn ý Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên ngắn nhất
- Dàn ý Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên mẫu số 2
- Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên – Bài mẫu 1
- Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên – Bài mẫu 2
- Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên – Bài mẫu 3
- Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên – Bài mẫu 4
- Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên – Bài mẫu 5
Dàn ý Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên ngắn nhất
1. Mở bài
– Khẳng định : Tác phẩm thẩm mỹ và nghệ thuật nào cũng có những cảnh rực rỡ đóng vai trò quan trọng trong bộc lộ chủ đề, tư tưởng tác phẩm
– Khái quát chung về cảnh đợi tàu: Nếu Chữ người tử tù có cảnh cho chữ thì có lẽ Hai đứa trẻ (tác phẩm tiêu biểu của nhà văn viết truyện ngắn xuất sắc- Thạch Lam) có cảnh đợi tàu của hai chị em
Bạn đang đọc: Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên
2. Thân bài
a ) Lý do đợi tàu của hai chị em Liên
– Liên cùng em trai dù đã rất buồn ngủ nhưng vẫn cố thức để đợi tàu bởi :
+ Cô được mẹ dặn chờ tàu đến để bán hàng
+ Nhưng Liên không mong đợi ai đến nữa
+ Cô thức vì muốn được nhìn thấy chuyến tàu như một hoạt động giải trí sau cuối của đêm khuya ⇒ Thực chất để biến hóa cảm xúc, đổi khác cái không khí ứ đọng hàng ngày
⇒ Sự thức tỉnh cái tôi
b ) Hai chị em trước khi tàu đến
– An : mi mắt sắp sửa rơi xuống, vẫn cố dặn chị .
– Chăm chú chú ý từ ngọn lửa xanh tươi, tiếng còi vang lại, lê dài ra theo ngọn gió xa xôi ⇒ Niềm mong ngóng, chờ đón, háo hức
– Tâm hồn Liên yên tĩnh hẳn, có những cảm xúc mơ hồ không hiểu
– Tiếng gọi em của Liên : nóng vội, giục giã ⇒ lúng túng nếu chậm một chút ít thôi sẽ không kịp, sẽ bỏ lỡ
– An “ nhỏm dậy ”, “ lấy tay giụi mắt ” cho tỉnh hẳn ⇒ hành vi nhanh, ngây thơ, đáng yêu nhưng cũng đáng thương .
⇒ Niềm háo hức, mong ngóng chuyến tàu đêm của hai chị em như mong ngóng một điều gì đó tươi sáng hơn cho đời sống vốn tẻ nhạt thường ngày
c ) Hai chị em khi tàu đến
– Khi đoàn tàu đến, Liên dắt em đứng dậy để nhìn đoàn xe vụt qua
– Dù chỉ trong chốc lát, Liên cũng thấy “ những toa hạng trên sang chảnh lố nhố người, đồng và kền lấp lánh lung linh ” ⇒ Liên thấy một quốc tế khác với đời sống thường ngày của chị
– Câu hỏi / cảm thán của An : “ Tàu thời điểm ngày hôm nay không đông, chị nhỉ ? ” ⇒ Có thể ngày nào hai chị em cũng ngóng tàu
– Đứng lặng ngắm đoàn tàu đi qua, Liên không vấn đáp cau hỏi của em, trong tâm hồn cô cơn xúc động vẫn chưa lắng xuống
– Liên mơ tưởng về TP. Hà Nội, một Thành Phố Hà Nội sáng rực và xa xăm, một Hn đẹp, giàu sang và sung sướng … Sự hồi tưởng ấy càng khiến Liên thêm hụt hẫng và ngán ngẩm cho đời sống hiện tại .
– Tàu đến khiến hai chị em sống với quá khứ tươi đẹp và được sống trong một thê giới mới tốt hơn, sáng hơn, tực rỡ, vui mắt hơn đời sống thường ngày
⇒ Tâm trạng xúc động, vui sướng, niềm hạnh phúc, mơ mộng
d ) Hai chị em khi tàu đi
– Phố huyện với từng ấy người “ trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi tắn cho sự sống ”, trong đó có cả Liên và An
– Hai chị em còn nhìn theo cái chấm nhỏ của chiếc đèn treo trên toa ở đầu cuối
– Khi tàu đi, Liên và An quay trở lại với tâm trạng buồn tẻ, chán ngán đời sống thường ngày, niềm vui của hai chị em chỉ lóe sáng rồi vụt tắt
– Tất cả chìm trong màn đêm với ngọn đèn tù mù chỉ chiếu sáng một vùng đất nhỏ đi vào giấc ngủ chập chờn của Liên
⇒ Tâm trạng nuối tiếc, niềm suy tư thao thức về đời sống hằng ngày nơi phố huyện nghèo
⇒ Miêu tả cảnh đợi tàu của hai chị Liên nói riêng và người dân phố huyện nghèo nói chung, Thạch Lam muốn bộc lộ tham vọng thoát khỏi đời sống hiện tại, khao khát hướng tới một đời sống tươi tắn hơn, ý nghĩa hơn của những người dân nghèo .
3. Kết bài
– Nhận định khái quát nhất về cảnh đợi tàu của hai chị em Liên và bút pháp thẩm mỹ và nghệ thuật Thạch Lam sử dụng để tạo nên thành công xuất sắc của cảnh : bút pháp lãng mạn xen hiện thực, thẩm mỹ và nghệ thuật miêu tả nội tâm …
– Liên hệ trình diễn cảm nhận bản thân về cảnh rực rỡ đó
Dàn ý Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên mẫu số 2
a) Mở bài
– Giới thiệu chung về tác giả, tác phẩm :
+ Thạch Lam là một nhà văn lớn của khuynh hướng văn học lãng mạn Nước Ta tiến trình 1930 – 1945, khai thác quốc tế nội tâm của nhân vật với những cảm hứng mong manh, mơ hồ .
+ Truyện ngắn Hai đứa trẻ dù không có diễn biến đặc biệt quan trọng nhưng trải qua lời nói nội tâm của nhân vật Liên, từng mảnh đời xấu số hiện lên và mang đến cho tác phẩm thật nhiều xúc cảm .
– Khái quát chung về cảnh đợi tàu : Cảnh đợi tàu của hai chị em Liên là kết tinh của những tư tưởng thẩm mỹ và nghệ thuật thâm thúy và tân tiến của Thạch Lam với ngòi bút nhân đạo, trữ tình .
b) Thân bài
* Luận điểm 1 : Lý do hai chị em Liên cố thức đợi tàu
– Liên cùng em trai dù đã rất buồn ngủ nhưng vẫn cố thức để đợi tàu bởi :
+ Cô được mẹ dặn chờ tàu đến để bán hàng
+ Nhưng Liên không mong đợi ai đến nữa
+ Cô thức vì muốn được nhìn thấy chuyến tàu như một hoạt động giải trí sau cuối của đêm khuya -> Thực chất để biến hóa cảm xúc, đổi khác cái không khí ứ đọng hàng ngày .
=> Sự thức tỉnh cái tôi, khao khát, khắc khoải muốn nhìn thấy những gì khác với đời sống của chính mình .
* Luận điểm 2 : Hai chị em trước khi tàu đến
– Mi mắt An sắp sửa rơi xuống, vẫn cố dặn chị gọi dậy khi tàu đến
– Chăm chú chú ý từ ngọn lửa xanh tươi, tiếng còi vang lại, lê dài ra theo ngọn gió xa xôi -> Niềm mong ngóng, chờ đón, háo hức .
– Tâm hồn Liên yên tĩnh hẳn, có những cảm xúc mơ hồ không hiểu
– Tiếng gọi em của Liên : tất tả, giục giã -> lúng túng nếu chậm một chút ít thôi sẽ không kịp, sẽ bỏ lỡ .
– An “ nhỏm dậy ”, “ lấy tay giụi mắt ” cho tỉnh hẳn -> hành vi nhanh, ngây thơ, đáng yêu nhưng cũng đáng thương .
=> Niềm háo hức, mong ngóng chuyến tàu đêm của hai chị em như mong ngóng một điều gì đó tươi sáng hơn cho đời sống vốn tẻ nhạt thường ngày .
* Luận điểm 3 : Cảnh đoàn tàu đến
– Khi đoàn tàu đến, Liên dắt em đứng dậy để nhìn đoàn xe vụt qua
– Dù chỉ trong chốc lát, Liên cũng thấy “ những toa hạng trên sang chảnh lố nhố người, đồng và kền lấp lánh lung linh ” -> Liên thấy một quốc tế khác với đời sống thường ngày của chị .
– Câu hỏi cảm thán của An : “ Tàu ngày hôm nay không đông, chị nhỉ ? ” -> Có thể ngày nào hai chị em cũng ngóng tàu .
– Đứng lặng ngắm đoàn tàu đi qua, Liên không vấn đáp câu hỏi của em -> Trong tâm hồn Liên lúc này cơn xúc động vẫn chưa lắng xuống .
– Liên mơ tưởng về Thành Phố Hà Nội, một TP. Hà Nội sáng rực và xa xăm, một TP.HN đẹp, giàu sang và sung sướng … Sự hồi tưởng ấy càng khiến Liên thêm hụt hẫng và ngán ngẩm cho đời sống hiện tại .
– Tàu đến khiến hai chị em sống với quá khứ tươi đẹp và được sống trong một quốc tế mới tốt hơn, sáng hơn, bùng cháy rực rỡ, vui mắt hơn đời sống thường ngày .
=> Tâm trạng xúc động, vui sướng, niềm hạnh phúc, mơ mộng .
* Luận điểm 4 : Hai chị em khi tàu đi
– Phố huyện với từng ấy người “ trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi tắn cho sự sống ”, trong đó có cả Liên và An
– Hai chị em còn nhìn theo cái chấm nhỏ của chiếc đèn treo trên toa cuối cùng
Xem thêm: Trị Hôi Miệng Bằng Mẹo Dân Gian
– Khi tàu đi, Liên và An trở lại với tâm trạng buồn tẻ, chán ngán đời sống thường ngày, niềm vui của hai chị em chỉ lóe sáng rồi vụt tắt .
– Tất cả chìm trong màn đêm với ngọn đèn tù mù chỉ chiếu sáng một vùng đất nhỏ đi vào giấc ngủ chập chờn của Liên .
=> Tâm trạng nuối tiếc, niềm suy tư thao thức về đời sống hằng ngày nơi phố huyện nghèo .
* Ý nghĩa của cảnh đợi tàu
– Thương cảm với cảnh sống nghèo khó, vô danh, không có ý nghĩa : Ước mơ rất đỗi thông thường và nhỏ bé, chỉ là một đoàn tàu vụt qua trong đêm hôm .
– Thể hiện cái nhìn sáng sủa về con người : Họ còn sự gắn bó, muốn biến hóa trong đời sống. Tất cả mọi người đều biết tham vọng, mong mỏi đổi khác nào đó, dù rất mơ hồ, rời rạc. Điều đó chứng tỏ, ngày dù tàn, cảnh cũng tàn nhưng lòng và đời của họ không tàn, nhất là với đứa trẻ như chị em Liên .
* Đặc sắc nghệ thuật và thẩm mỹ
– Lối viết không có diễn biến
– Bút pháp lãng mạn xen hiện thực
– Nghệ thuật miêu tả nội tâm
– Ngôn ngữ đơn thuần, súc tính, giàu tính tạo hình .
c) Kết bài
– Khái quát ý nghĩa của cảnh đợi tàu .
– Nêu cảm nhận của bản thân .
Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên – Bài mẫu 1
Mở bài
“ Mỗi truyện của Thạch Lam như một bài thơ trữ tình, giọng điệu điềm đạm nhưng tiềm ẩn biết bao tình cảm mến yêu, chân thành và sự nhạy cảm của tác giả trước những biến thái của cảnh vật và lòng người ”. Quả đúng như vậy, Thạch Lam và tác phẩm của ông luôn tiềm ẩn những tâm tư nguyện vọng, tình cảm với con người, cuộc sống. Thông qua việc phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên, những diễn biến tâm ý, tình cảm của nhân vật được khắc họa rõ nét. Đồng thời cũng biểu lộ cái nhìn nhân văn, nhân đạo thâm thúy của tác giả .
Thân bài
Thạch Lam hoạt động giải trí thẩm mỹ và nghệ thuật khá ngắn, chỉ vỏn vẹn 5 năm với vai trò là thành viên của nhóm Tự Lực Văn Đoàn. Mặc dù vậy, tác phẩm của ông lại mang hơi hướng mới mẻ và lạ mắt so với những thành viên khác. Mỗi câu truyện của Thạch Lam viết lên đều tiềm ẩn những tình cảm thâm thúy, tha thiết với con người và cuộc sống, không rời xa đời sống. Ngòi bút của Thạch Lam đã đi len lỏi vào những trạng thái mơ hồ, những tình cảm tinh xảo của con người. Để rồi xót thương cho mỗi nhân vật của mình .
“ Hai đứa trẻ ” là một truyện ngắn “ không có diễn biến ”, kể về đời sống của một phố huyện nghèo, xoay quanh chị em Liên – An. Mặc dù không có những cao trào, “ Hai đứa trẻ ” vẫn lôi cuốn sự chú ý quan tâm của người đọc, để rồi tất cả chúng ta đồng cảm và yêu thương mỗi nhân vật trong đó. Đặc biệt, đoạn trích đợi tàu của chị em Liên đã để lại nhiều xúc cảm khó tả cho mỗi người .
- Luận điểm 1: Lý do đợi tàu
Liên và An theo cha mẹ về sống tại một phố huyện nghèo, thời hạn, con người có vẻ như không hoạt động. Mọi thứ cứ lặng lẽ trôi, chậm chạm và yên tĩnh đến đáng sợ. Thế nhưng về đêm, chuyến tàu ngang qua lại như làm bừng tỉnh cả phố huyện đó .
Dù đã rất buồn ngủ, Liên và em trai vẫn cố thức để hoàn toàn có thể chờ tàu đến. Cô được mẹ nhờ trông quán hàng, nhưng kỳ thực, Liên không mong đợi có thêm ai đến mua nữa. Liên thức vì chờ chuyến tàu đêm ấy, như một hoạt động giải trí ở đầu cuối của đêm khuya. Chuyến tàu ấy tưởng chừng thông thường, nhưng lại là thức đổi khác cảm xúc và cái tù túng, ứ đọng hàng ngày của nơi đây. Cái tôi của nhân vật có vẻ như đã được thức tỉnh và chứng minh và khẳng định .
- Luận điểm 2: Trước khi tàu đến
Trước khi tàu đến, An dù đã rất buồn ngủ nhưng vẫn dặn dò chị nhớ gọi mình để kịp nhìn thấy tàu qua. Liên chú ý chú ý đến từng tín hiệu của con tàu : “ ngọn lửa xanh tươi ”, “ tiếng còi vang lại, lê dài ra theo ngọn gió xa xôi ”. Đó là tâm trạng mong ngóng, chờ đón với hàng loạt sự háo hức của hai nhân vật nhỏ bé .
Hai chị em Liên ngồi đợi tàu
Lúc này, “ tâm hồn Liên yên tĩnh hẳn, có những cảm xúc mơ hồ không hiểu ”. Cô bé đang tâm lý gì không ai biết, thế nhưng chắc như đinh đó là giấc mơ về một tương lai tươi đẹp, độc lạ với phố huyện tồi tàn, ù đọng này. Để rồi khi tàu đến, Liên nóng vội, giục giã em, thấp thỏm rằng nếu chậm một chút ít thôi sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng ấy. Nghe chị gọi, An “ nhỏm dậy ”, “ lấy tay dụi mắt ” cho tỉnh hẳn. Hành động ngây thơ, đáng yêu ấy diễn ra nhanh gọn nhưng cũng rất đáng thương. Cả hai chị em đều mong mỏi chuyến tàu đến, không dám chậm trễ một tích tắc nào. Đó là niềm háo hức, mong ngóng chuyến tàu đêm của hai chị em. Niềm háo hức ấy như mong ngóng một điều gì đó tươi sáng hơn cho đời sống vốn tẻ nhạt thường ngày nơi phố huyện .
- Luận điểm 3: Cảnh đoàn tàu đến
Chờ đợi lâu như vậy, thế nhưng chuyến tàu ấy lại đi qua rất nhanh, có vẻ như chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn. Chưa kể, chuyến tàu hôm ấy còn không toàn vẹn như những lần khác : “ Chuyến tàu đêm nay không đông như mọi khi, thưa vắng người và hình như kém sáng hơn ”. Dẫu đoàn tàu thời điểm ngày hôm nay có kém sáng hơn, có kém đông vui hơn mọi khi nhưng nó là từ TP. Hà Nội về. Dù mỗi ngày đều thấy tàu qua, thế nhưng lần nào Liên cũng háo hức, ngỡ ngàng, không thốt lên lời. Cô bé không vấn đáp thắc mắc của An, rằng con tàu ngày hôm nay sao thưa thế. Trong đôi mắt và trái tim của Liên khi ấy, chỉ toàn ngập tràn ánh sáng, tiếng nói cười của đoàn tàu chạy qua. Và có lẽ rằng, Liên cũng khao khát được hòa mình vào dòng người ấy, hưởng cái tươi đẹp, bùng cháy rực rỡ ấy, mơ ước về một miền đất mới đang chờ phía trước .
Con tàu ấy mang theo một quốc tế khác hẳn so với hai chị em Liên. Đó là quốc tế của ánh sáng, của niềm vui và của niềm hạnh phúc. Lòng cô bé trào dâng niềm vui, niềm niềm hạnh phúc khó tả khi được sống lại những rất lâu rồi khi cô được uống những cốc nước lạnh xanh xanh đỏ đỏ. Nỗi nhớ nhớ về một TP. Hà Nội sáng rực, lấp lánh lung linh cuộn trào trong tâm lý Liên. Háo hức, vui sướng đấy, nhưng khi con tàu đi qua, nó như đã chở những niềm vui, hy vọng của nhân vật đi theo, để lại nỗi buồn và niềm hụt hẫng khôn nguôi .
- Luận điểm 4: Khi đoàn tàu đi
Con tàu đến rồi đi nhanh như chớp mắt. Sau những sinh động nhanh chóng, gieo rắc vào tâm lý Liên cũng như người dân nơi đây niềm “ mong đợi một cái gì đó tươi tắn cho đời sống hằng ngày ”, phố huyện quay trở lại sự cô tịch như cũ. Con tàu đến, đem chút niềm vui nhỏ bé và hy vọng về tương lai lóe lên trong chốc lát rồi tan biến. Nó làm cho con người mơ tưởng rồi lại chìm vào trong bóng đen chi chít của phố huyện tồi tàn. Không gian sau đó lại chìm trong màn đêm với ngọn đèn tù mù. Ngọn đèn ấy chỉ le lói, đủ chiếu sáng một vùng đất nhỏ đi vào giấc ngủ chập chờn của Liên. Nó bộc lộ nỗi hụt hẫng, niềm suy tư thao thức của Liên về đời sống hằng ngày nơi phố huyện nghèo. Đồng thời cũng là niềm khao khát của nhân vật về tương lai tươi đẹp hơn, không còn bị chìm đắm trong nỗi sầm uất, cô tịch nơi đây .
Kết bài phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên
Với thẩm mỹ và nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật độc lạ cùng giọng văn đậm chất thơ, Thạch Lam đã khắc họa rõ nét tâm trạng mong ngóng, bồi hồi của chị em Liên khi đợi tàu. Đồng thời cũng cho thấy cái nhìn vị tha, trân trọng những tham vọng nhỏ bé của mỗi nhân vật của tác giả. Đó là cái nhìn nhân văn, nhân đạo, giàu tình yêu thương thâm thúy của Thạch Lam .
Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên – Bài mẫu 2
“ Mỗi truyện của Thạch Lam như một bài thơ trữ tình, giọng điệu điềm đạm nhưng tiềm ẩn biết bao tình cảm mến yêu, chân thành và sự nhạy cảm của tác giả trước những biến thái của cảnh vật và lòng người ”. Quả thực đúng như vậy, những trang văn của Thạch Lam không đi vào những biến cố mà đi sâu vào chiều sâu tâm trạng của con người. Cảnh chờ tàu của hai chị em Liên và An đã được tác giả chớp lấy những chuyển biến tế vi nhất trong tâm trạng của hai nhân vật .
Liên và An vốn là những đứa trẻ đã từng sống ở thị thành, nhưng mái ấm gia đình sa sút nên phải chuyển về phố huyện nghèo. Liên và An tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng tham gia vào việc nuôi sống mái ấm gia đình bằng cách trông một shop nhỏ ở chợ. Quanh Liên cũng là biết bao kiếp sống nhỏ bé, mòn mỏi như chị Tí cùng đứa con khó khăn vất vả mưu sinh, chật vật để sống qua ngày, mái ấm gia đình bác xẩm góp vào bằng tiếng đàn bần bật trong yên lặng, … Cuộc sống nhàm chán, tẻ nhạt, quẩn quanh nhưng những con người nơi đây vẫn luôn hướng về một ngày tươi đẹp : “ Chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi tắn cho sự sống nghèo khó hằng ngày của họ ” .
Đêm nào cũng vậy, dù buồn ngủ nhưng cả Liên và An đều cố thức để chờ hoạt động giải trí sau cuối của đêm, đó chính là đợi đoàn tàu khuya từ Thành Phố Hà Nội đi ngang qua. Vì sao những đứa trẻ ngây thơ ấy lại phải nỗ lực đợi đoàn tàu đi qua mới hoàn toàn có thể ngủ ? Có phải chúng nghe lời mẹ dặn ? Có phải cố nán lại để bán thêm phong kẹo, cái bánh từ những người khách qua đường. Nhưng không phải “ Liên và em cố thức là vì cớ khác, vì muốn được nhìn chuyến tàu đó là sự hoạt động giải trí sau cuối của đêm khuya ”. Trong sự chờ đón ấy tiềm ẩn cả những khao khát, ước mong cháy bỏng của những trái tim trẻ thơ non nớt. Bởi vậy, An trước khi đi ngủ đã dặn chị : “ tàu đến chị thức tỉnh em dậy nhé ” khao khát của chúng là vô thức nhưng cũng thật mãnh liệt. Chuyến tàu đi qua, mang đến một quốc tế khác, quốc tế của âm thanh và ánh sáng bùng cháy rực rỡ .
Trong thời hạn đợi tàu Open, chị Liên thả tâm hồn mình vào ngoài hành tinh để cảm nhận hết thảy vẻ đẹp của vạn vật thiên nhiên khi đêm về. Qua những kẽ lá bàng, “ ngàn sao vẫn lấp lánh lung linh ” trên nền trời, những nụ hoa bàng nhỏ khẽ rơi trên vai chị. Tâm hồn Liên thả trôi theo những cảm hứng bâng khuâng mà chính chị cũng cảm thấy mơ hồ không hiểu hết .
Tiếng trống cầm canh ở huyện đánh vang cùng với lời thông tin của bác Siêu : “ Đèn ghi đã ra kia rồi ” xua tan sự tĩnh mịch của màn đêm, để sẵn sàng chuẩn bị cho sự hoạt động giải trí ở đầu cuối của đêm – con tàu từ TP.HN từ từ Open. Ban đầu là ngọn lửa xanh lè như ma trơi, rồi tiếp đến là làn khói trắng bừng lên từ xa. Liên gọi em dậy và cả hai chị em quan sát kĩ từng hoạt động của chiếc tàu. Tiếng Liên gọi An : “ Dậy đi An. Tàu đến rồi ” câu nói không đơn thuần chỉ là để gọi An dậy mà trong đó còn kèm cả sự vui thích, nó như một tiếng reo vui, hối thúc em dậy để cùng ngắm nhìn khoảnh khắc đoàn tàu vụt qua .
Khoảnh khắc tàu đến, lòng hai chị em vui sướng, hân hoan đến lạ kì, dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ để hai tâm hồn tinh xảo ấy chớp lấy toàn vẹn sự vật, vấn đề đang diễn ra trên tàu : “ những toa đèn sáng trưng, chiếu sáng cả xuống đường. Liên chỉ thoáng trông thấy những toa hạng trên sang chảnh lố nhố những người, đồng và kền vàng lấp lánh lung linh, và những cửa kính sáng ”. Con tàu trong khoảnh khắc đã chỉ còn lại chiếc chấm đỏ nhỏ, rồi khuất sau rặng tre. Bé An hồn nhiên nhưng cũng đã nhận ngay ra có vẻ như tàu ngày hôm nay không đông như mọi khi. Còn Liên thì đã nhận thấy sự thưa thớt cũng như kém sáng hơn của đoàn tàu : “ Chuyến tàu đêm nay không đông như mọi khi, thưa vắng người và hình như kém sáng hơn ”. Dẫu đoàn tàu ngày hôm nay có kém sáng hơn, có kém đông vui hơn mọi khi nhưng nó từ TP.HN về, nó mang theo một quốc tế khác hẳn so với liên, đó là quốc tế của ánh sáng, của niềm vui và của niềm hạnh phúc. Lòng cô bé trào dâng niềm vui, niềm niềm hạnh phúc khó tả khi được sống lại những thời xưa khi cô được uống những cốc nước lạnh xanh xanh đỏ đỏ, và nhớ về một TP.HN sáng rực, lấp lánh lung linh .
Đêm nào Liên và An cũng đợi tàu, dù có buồn ngủ díp mắt, chúng cũng phải chờ được đoàn tàu đi qua mới ngủ. Đây không phải là một hành vi ngẫu nhiên, không có ý nghĩa mà nó có vẻ như là một nhu yếu, một yên cầu thiết yếu so với Liên và An. Đằng sau đó còn tiềm ẩn cả những mơ ước, khao khát về một đời sống mới xinh xắn và niềm hạnh phúc hơn. Hình ảnh những đoàn tàu vụt Open rồi biến mất nhưng cũng đủ để chúng được trở lại, được sống với những kỉ niệm tuổi thơ ấm cúng trước kia. Khao khát chờ đoàn tàu đi qua cũng ánh lên những khát vọng mãnh liệt của những đứa trẻ, đó là khát vọng đổi đời. Tại sao lại đặt khát vọng ấy vào hai nhân vật Liên và An mà không phải là chị Tí, bác Siêu, … bởi chúng là những đứa trẻ, chúng là mần nin thiếu nhi, là tương lai của đời sống. Bởi vậy, khao khát đổi đời khi được tập trung chuyên sâu bộc lộ ở hai nhân vật sẽ trở nên ý nghĩa hơn, giàu sức gợi hơn. Đồng thời qua khung cảnh đợi tàu, Thạch Lam cũng bộc lộ thái độ cảm thương so với những số phận người nhỏ bé, xấu số phải sống mòn mỏi với cuộc sống chật vật, bế tắc ; đồng thời ông cũng trân trọng, nâng niu những khao khát, những tham vọng đẹp tươi của Liên và An nói riêng, của những người dân phố huyện nói chung. Không chỉ vậy, qua khung cảnh chờ chuyến tàu đêm, Thạch Lam còn dóng lên tiếng gọi tha thiết, lay động tâm hồn người đọc : hãy đổi khác đời sống, khiến nó trở nên xinh xắn hơn, biến nó thành thiên nhiên và môi trường sống lành mạnh để những đứa trẻ được sống cuộc niềm hạnh phúc .
Với thẩm mỹ và nghệ thuật miêu tả tâm lí và cảnh vật tài tình, cảnh đoàn tàu kết lại tác phẩm đã để lại dư âm, ấn tượng sâu lắng trong lòng người đọc. Đóng lại cuốn sách người đọc vẫn không khỏi thổn thức trước những số phận kiếp người mòn mỏi nơi phố huyện. Nhưng đồng thời cũng chân trọng, nâng niu những mơ ước tha thiết, mãnh liệt của họ về một đời sống khác, về sự đổi đời .
Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên – Bài mẫu 3
“ Trong nhóm Tự lực văn đoàn, Hoàng Đạo là người kim chỉ nan, Nhất Linh là người thực hành thực tế, Khái Hưng đả phá vào nếp sống cũ để tiến tới một đời sống mới … còn Thạch Lam một người yêu thương đồng bào, xót xa từ tâm can tỳ phế. ” Văn phong Thạch Lam nhẹ nhàng mà sâu lắng nhưng con người trong trang văn của ông không thoát li khỏi hiện thực quyết liệt. Ông yêu thương đồng bào vô cùng, tuy nhân vật của ông dù sống cảnh nghèo khó nhưng họ vẫn không ngừng vươn tới, vẫn ánh lên tia kỳ vọng tươi mới. Truyện ngắn “ Hai đứa trẻ ” với cảnh đợi tàu của chị em Liên là dẫn chứng cho điều đó .
Liên và An trước đây từng sống ở Thành Phố Hà Nội – chốn thị thành huyên náo, sinh động có nhiều điều mới lạ. Ở đó hai chị em được mẹ đưa đi chơi Hồ Tây, được ăn những món ngon nhưng kể từ khi cha cô bị mất việc mái ấm gia đình phải chuyển về quê_nơi phố huyện nghèo để sinh sống. Con người và đời sống nơi đây trái chiều trọn vẹn với quá khứ xa xăm của Liên. Giờ đây hai chị em được mẹ giao cho trách nhiệm trông nom shop tạp hóa nhỏ bé bán những đồ vặt vãnh để phụ giúp cho thu nhập mái ấm gia đình nhưng cũng chẳng đáng là bao. Cảnh vật nơi đây từ lúc chiều tà cho đến lúc về đêm đều u tối, tĩnh mịch, ảm đạm và buồn bã. Những con người xung quanh cô cũng là những kiếp người nghèo khó, sống lay lắt qua ngày. Chính điều đó đã khiến cho tâm trạng Liên luôn mang một nỗi buồn man mác thấm sâu vào tâm hồn nhạy cảm của người con gái mới lớn .
Màn đêm buông xuống lúc con người ta mong ước được nghỉ ngơi sau một ngày thao tác căng thẳng mệt mỏi. Liên, An và những con người nơi đây cũng vậy nhưng ngày nào họ cũng cố thức để chờ chuyến tàu từ TP.HN chạy qua, dù cho hai chị em đã “ buồn ngủ ríu cả mắt ”, mí mắt An sắp sửa rơi xuống vẫn cố nhắc chị “ Tàu đến chị thức tỉnh em dậy nhé ”. Trong lúc An chợp mắt một chút ít Liên ngồi khẽ quạt cho em và thả hồn mình vào vạn vật thiên nhiên. Cô quan sát từ trên cao “ ngàn sao vẫn lấp lánh lung linh ” xuống mặt đất “ một con đom đóm bám vào dưới lá, vùng sáng nhỏ xanh nhấp nháy ” rồi tinh xảo hơn nữa là cô cảm nhận thấy hoa bàng rụng khẽ trên vai từng đợt một. Điều đó cho Liên cảm xúc thật mơ hồ khó hiểu. Cô quả là một con người có cái nhìn tinh xảo, nhạy cảm. Cô quan sát cả những con người nơi đây khoảng trống vẫn lạng lẽ, trống cầm canh đánh tung lên một tiếng khô khan càng làm cho khung cảnh trở nên yên ắng, tĩnh mịch. Mẹ con chị Tí, mái ấm gia đình bác Siêu, bác xẩm … họ vẫn cố thức đợi tàu .
Tại sao lại như vậy ? Họ đợi đoàn tàu chạy qua để làm gì ? phải chăng giống như lời mẹ Liên dặn là “ để bán hàng – may ra còn có một vài người mua ”. Nhưng không Liên và An chẳng mong đợi gì vào điều đó bởi cô biết họ chỉ mua bao diêm hay gói thuốc là cùng. An và Liên thức là vì cớ khác, vì muốn được nhìn chuyến tàu đó là hoạt động giải trí ở đầu cuối của đêm khuya, “ chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi tắn cho sự sống nghèo khó hằng ngày của họ ” .
Đó là chuyến tàu của khát vọng tương lai. Chuyến tàu đem đến cho hai chị em và những con người ở phố huyện nghèo những điều lạ lẫm của một quốc tế khác hẳn với ánh đèn của chị Tí, ngọn lửa leo lét của bác Siêu và hột sáng thưa thớt của Liên. Ánh sáng trưng của những toa đèn, ánh sáng lấp lánh lung linh của đồng và kền, đốm than đỏ rực bay lung lung tổng thể ánh sáng ấy xé toạc khung trời tăm tối, mù mịt nơi phố xá nghèo nàn. Âm thanh của đoàn tàu với tiếng còi vọng lại từ xa, tiếng xe rít mạnh vào ghi, tiếng huyên náo của hành khách phá vỡ sự yên bình, u sầu của khoảng trống. An, Liên và những kiếp người lay lắt cố thức là vì điều đó. Họ háo hức, khao khát nhìn thấy sự thay đổi mà đoàn tàu mang đến cho họ một tham vọng, khát vọng về một đời sống mới ở tương lai tốt đẹp hơn .
Mặt khác chuyến tàu còn đưa Liên trở lại với kí ức xưa với “ Thành Phố Hà Nội xa xăm, TP.HN sáng rực vui tươi và huyên náo ” – nơi mà mái ấm gia đình cô còn khá giả, hai chị em còn được đi dạo. Đoàn tàu như vệt sao băng vụt qua sáng lóa trên khung trời tăm tối. Đoàn tàu vừa là kỉ niệm đẹp của tuổi thơ vừa là kỳ vọng ở ngày mai. Thạch Lam thật là tinh xảo và thâm thúy khi phát hiện ra khao khát vừa đáng thương vừa đáng chân trọng ấy để cho nhân vật của ông dù sống trong nghèo khó nhưng không vô vọng mà vẫn không ngừng kỳ vọng, tham vọng. Chi tiết ấy khiến cho ai đã đọc “ Vợ nhặt ” của Kim Lân mà nhớ tới lời của bà cụ Tứ động viên, tạo dựng niềm tin cho con dâu và con trai vào một tương lai niềm hạnh phúc, ấm no. Bà chỉ nhẹ nhàng bảo “ Vợ chồng chúng mày lo mà làm ăn, rồi trời thương. Ai giàu ba họ, ai khó ba đời khi nào đâu ”. Dù hiện thực nghiệt ngã, cái đói cái nghèo đeo bám hằng ngày lúc con người ta tưởng chừng như vô vọng đứng bên bờ vực giữa sự sống và cái chết nhưng bà cụ già gần đất xa trời vẫn kỳ vọng, vẫn an ủi cho đôi vợ chồng trẻ một niềm tin. Giá trị nhân đạo ngưng đọng lại ở đó tạo ra sự một tác phẩm có sức sống lâu bền với thời hạn .
Thạch Lam có ý niệm dứt khoát về thiên chức của văn chương : “ Đối với tôi, văn chương không phải một cách đem đến cho người đọc sự thoát ly hay sự quên, trái lại, văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lực mà tất cả chúng ta có, để vừa tố cáo và đổi khác một cái quốc tế giả dối và gian ác, vừa làm cho lòng người đọc thêm trong sáng và nhiều mẫu mã hơn ”. Cảnh đợi tàu của hai chị em Liên đã làm sáng ngời lên tuyên ngôn văn học của ông. Với văn phong lãng mạn, bút pháp trữ tình trong truyện ngắn và sự thành công xuất sắc của thẩm mỹ và nghệ thuật miêu tả quốc tế nội tâm nhân vật Thạch Lam nhà văn tài ba đã khắc họa cảnh chờ tàu của chị em Liên thật tỉ mỉ, sinh động để lại cho người đọc người nghe nhiều suy tư, chiêm nghiệm và bài học kinh nghiệm về niềm tin trong đời sống .
Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên – Bài mẫu 4
Thạch Lam là nhà văn nổi tiếng của Văn học Lãng mạn những năm 1930 – 1945. Là một trong những cây bút của Tự lực văn đoàn, nhưng văn chương của Thạch Lam không quá xa vời trong thực tiễn như những cây bút trong nhóm. Mà văn chương của ông nhẹ nhàng chất đời lãng mạn. Nổi bật nhất phải kể đến truyện ngắn “ Hai đứa trẻ ”, câu truyện chờ đón tàu của chị em Liên nơi phố huyện Thành Phố Hà Nội những năm tháng trước Cách Mạng. Thiên truyện ngắn diễn biến đơn thuần nhưng lại đọng lại những suy ngẫm thâm thúy đặc biệt quan trọng cảnh chờ đón tàu của hai chị em Liên .
Truyện mở ra bằng tiếng trống thu không, hoàng hôn dần buông xuống nơi phố huyện heo hút. Rồi ánh đèn leo lét Open, đời sống con người quẩn quanh nơi phố huyện khi màn đêm dần bao trùm. Hai chị em Liên ngồi lặng im nhìn ngắm phố huyện, lòng đầy tâm lý. Trong nỗi nhớ về TP. Hà Nội qua gánh phở bác Siêu, cũng là lúc tàu chuẩn bị sẵn sàng đến .
Tàu chưa đến, chị em Liên và những con người nơi phố huyện dù căng thẳng mệt mỏi nhưng vẫn ngắc ngoải, mong đợi điều gì đó. Liên thấy “ tâm hồn yên tĩnh. ” Cái yên tĩnh bình yên, lặng lẽ trong khung cảnh đêm xuống. Rồi khi tàu đến, từ xa “ ngọn lửa xanh lè như trời ”, “ tiếng còi xe lửa trong đêm khuya lê dài ra theo ngọn gió xa xôi ”. Tàu đến gần, ánh sáng toả rạng một vùng. Đó là ánh sáng của “ Ngọn đèn ghi ” “ toa tàu đèn sáng trưng, chiếu xuống đường ”, “ người, đồng và kền lấp lánh lung linh ”. Âm thanh vang vọng trong khoảng trống tiếng ghi tàu can đảm và mạnh mẽ “ tiếng dồn dập, tiếng xe rít mạnh vào ghi, kèm theo một làn khói bừng sáng trắng lên đằng xa, tiếp đến tiếng hành khách ồn ào khe khẽ. ”
Đoàn tàu đến đem theo ánh sáng tỏa nắng rực rỡ, sáng lóa làm lu mờ mọi ánh đèn leo lét nơi phố huyện, bừng lên can đảm và mạnh mẽ. Không chỉ mang theo ánh sáng mà tàu đến mang theo cả thứ âm thanh rộn ràng khác hẳn tiếng vo ve của muỗi trong hàng hay tiếng ếch nhái từ ngoài đồng ruộng xa. Bằng ngòi bút lãng mạn, bút pháp miêu tả trái chiều, Thạch Lam đã khắc họa nên hai quốc tế trọn vẹn độc lạ, trái chiều để thấy rằng đoàn tàu đến mang theo mọi điều đẹp nhất .
Nhưng rồi đoàn tàu nhanh gọn vụt qua để lại bao hụt hẫng, ngậm ngùi. Đoàn tàu đi cuốn theo cả quốc tế rực rỡ tỏa nắng, vang động. Liên cảm nhận được sự thiếu vắng về cả âm thanh và con người khi đoàn tàu đi qua. Hình như em đã gắn bó với nơi này từ rất lâu, ghi nhớ thâm thúy từng khoảnh khắc. Đoàn tàu đi qua trả lại cho phố huyện sự lạng lẽ. Đoàn tàu đi qua cũng là lúc khiến cho Liên lặng vào mơ tưởng nhớ về Thành Phố Hà Nội, nhớ về những kỉ niệm ngọt ngào xa xôi. Em buồn thương cho hiện tại u ám và sầm uất, hụt hẫng cho quá khứ niềm hạnh phúc và mơ tưởng về một tương lai .
Bằng những câu văn ngắt ngắn, liên hoàn Thạch Lam miêu tả sinh động tâm trạng bồi hồi, mang chút gì đó vừa xót thương vừa hy vọng của nhân vật Liên. Liên như thấy mình “ sống giữa bao sự xa xôi ”. Kết thúc truyện để lại trong lòng người đọc bao sự day dứt. Đoàn tàu đến mang theo ánh sáng lấp lánh lung linh, bùng cháy rực rỡ, mang theo âm thanh sinh động, vang vọng. Nhưng nó thuộc về quốc tế khác. Thế giới không phải của Liên của An hay cửa con người nơi phố huyện. Nhưng đoàn tàu đi qua lại nhen lên cho những con người nơi đây tham vọng, khát khao về một tương lai dù sầm uất nhưng họ không hề từ bỏ. Ngày nào họ cũng thức từ sáng đến đêm để đợi đoàn tàu đi qua, để tham vọng về điều gì đó xa xôi. Nhưng tham vọng của họ không biến mất mà âm ỉ chờ đón điều gì đó làm bùng lên .
Truyện ngắn “ Hai đứa trẻ ” khắc họa sinh động quốc tế tâm hồn của những con người cùng khổ trong xã hội cũ trước những năm Cách Mạng diễn ra. Hình ảnh đoàn tàu chỉ Open thoáng qua rồi vụt tắt mang theo ánh sáng, âm thanh, tham vọng và khát vọng. Như một niềm an ủi một mơ ước không khi nào tắt, một chút ít ánh sáng cho ao đời tù đọng, đen tối triền miên của những số phận hẩm hiu, xấu số nhưng vẫn hy vọng vào một ngày mai tươi đẹp hơn. Đó cũng là thông điệp và tình thương của Thạch Lam dành cho những nhân vật .
Phân tích tâm trạng đợi tàu của chị em Liên – Bài mẫu 5
Có lần nhà văn Thạch Lam từng nói rằng : “ Cái đẹp man mác trong ngoài hành tinh, len lỏi khắp hang cùng ngõ ngách, tiềm tàng ở mọi vật tầm thường. Công việc của nhà văn là phát hiện cái đẹp kín kẽ và che lấp của sự vật ”. Niềm khát khao truy lùng những cái đẹp lẩn khuất tiềm tàng khắp ở những con người, sự vật, vấn đề tầm thường như thế đã tiếp thêm sức mạnh trên con đường nghệ thuật và thẩm mỹ cho nhà văn, giúp ông sáng tác thành công tác phẩm Hai đứa trẻ, áng văn xuôi rực rỡ của văn học Nước Ta trước cách mạng. Đặc biệt là cảnh đợi chuyến tàu đêm của hai chị em Liên chính là nơi kết tinh những tư tưởng thẩm mỹ và nghệ thuật thâm thúy và tân tiến của Thạch Lam với ngòi bút nhân đạo, trữ tình .
Chuyến tàu đêm hầu hết hiện lên qua cái nhìn và cảm nhận, qua niềm khát khao, mong đợi của Liên. Trong câu truyện Thạch Lam đã tinh xảo gài vào những chi tiết cụ thể rất nhỏ, nhưng rất có ý nghĩa, qua đó bộc lộ niềm khát khao về chuyến tàu qua phố huyện của Liên nó thâm thúy, thiết tha và mãnh liệt đến nhường nào. Dù trời đã rất khuya, “ An và Liên đã buồn ngủ đến ríu cả mắt ”, nhưng hai chị em vẫn cố gắng nỗ lực thức để chờ tàu, không phải là để bán thêm được chút hàng như lời mẹ Liên dặn, mà chính do đợi chuyến tàu ở đầu cuối của đêm. Sự mong đợi can đảm và mạnh mẽ của Liên với chuyến tàu có mối liên hệ mật thiết đến cái ý thức thâm thúy của Liên về đời sống cơ cực, nghèo khó và tối tăm nơi phố huyện, đồng thời qua chuyến tàu đêm Liên còn nhận thức rõ được một đời sống khác hẳn với cái nơi mà Liên và An đang sống. Tâm trạng của nhân vật Liên được Thạch Lam miêu tả một cách tinh xảo, khi tàu chưa đến cô bé khát khao mong đợi chuyến tàu từ xa, hoảng sợ vui sướng khi chuyến tàu đến, rồi sau cuối là buồn bã tuyệt vọng khi chuyến tàu đi xa .
Chuyến tàu hiện lên qua cảm nhận của Liên từ xa đến gần rồi xa mãi, con tàu còn hiện lên hầu hết qua phương diện âm thanh, ánh sáng và đời sống trên tàu. Trước hết về ánh sáng, từ xa xa bác Siêu với ánh mắt trông mong đã kịp nhận ra và reo lên vui mừng “ Đèn ghi đã ra kia rồi ”, đánh động đến những cảm nhận của Liên, trong tầm mắt Liên đó là những “ ngọn lửa xanh tươi, sát mặt đất như ma trơi ”, đầy sức điệu đàng, vẫy gọi so với tâm hồn tươi tắn của chị em Liên, sau đó cũng từ xa Liên cũng nhìn thấy “ làn khói bừng sáng trắng lên đằng xa ”. Càng đến gần thì ánh sáng của con tàu càng rực rỡ tỏa nắng, lộng lẫy và tươi tắn, “ những toa đèn sáng trưng, chiếu cả xuống đường ”, “ đồng và kền lấp lánh lung linh ”, “ những cửa kính sáng ”. Tất cả những thứ ánh sáng ấy đều can đảm và mạnh mẽ khác hẳn với ánh sáng nơi phố huyện, tù mù, tối tăm từ cái đèn dầu của chị Tí, nhà bếp lửa của bác Siêu, ánh đom đóm, ánh sáng từ cánh cửa khép hờ, … Khác hẳn với cái ánh sáng leo lét, yếu ớt, mong manh, tội nghiệp nơi phố huyện của chị em Liên, cái ánh sáng mà có vẻ như bị màn đêm nuốt chửng không chừng .
Tuy nhiên cái ánh sáng can đảm và mạnh mẽ, đầy mơ ước ấy nó không ở lại lâu với chị em Liên mà chỉ thoáng qua trong chốc lát rồi vụt tắt hẳn, cái nó để lại chính là sự nuối tiếc, hụt hẫng là bóng tối bao trùm, yên lặng đến cùng cực. Hình ảnh “ đốm than đỏ bay tung trên đường tàu ”, “ hai chị em còn cố trông theo cái chấm nhỏ của ngọn đèn xanh treo trên toa sau cuối, xa xa mãi rồi khuất theo rặng tre ” là những chi tiết cụ thể có sức ám ảnh can đảm và mạnh mẽ so với người đọc, ánh mắt của hay đứa trẻ là cái nhìn đầy nuối tiếc vừa như muốn níu giữ lại vừa như muốn đi theo con tàu đêm ấy, thoát khỏi cái phố huyện nghèo nàn này .
Chuyến tàu đêm còn hiện lên qua những âm thanh tinh xảo và rực rỡ trong cảm nhận của Liên, ngay từ khi ở rất xa âm thanh của con tàu cũng đầy sức mê hoặc với tâm hồn thơ trẻ của Liên, “ tiếng còi xe lửa ở đâu vang lại lê dài ra trong gió xa xôi ”, âm thanh còn khá mơ hồ nhưng can đảm và mạnh mẽ, phá vỡ cái yên tĩnh u buồn nơi phố huyện, xuyên qua bóng tối mang về cho phố huyện một xúc cảm khác hẳn. Thứ âm thanh ấy khác hẳn với những tiếng trống thu không, tiếng trống cầm canh khô khan, ngắn ngủi rồi chìm luôn vào bóng tối, không thể nào thoát ra nổi cái u buồn tịch mịch nơi làng quê bần hàn .
Càng đến gần âm thanh của chuyến tàu đêm càng can đảm và mạnh mẽ, càng náo nức “ hai chị em chờ không lâu, tiếng còi đã rít lên, và tàu rầm rộ đi tới ”, “ tiếng dồn dập ”, tiếng bánh xe “ rít mạnh vào ghi ”. m thanh khuấy động cả phố huyện tăm tối, khác hẳn với những âm thanh nhỏ bé, buồn tẻ của phố huyện như tiếng muỗi vo ve, tiếng ếch nhái, tiếng chó sủa đêm. Nhưng cũng giống như ánh sáng, những âm thanh của con tàu cũng theo nhịp bánh của con tàu rồi biến mất ở phía xa “ tiếng vang động của xe hỏa nhỏ rồi, và mất dần trong bóng tối, lắng tai cũng không nghe thấy nữa ”, sự biến mất của âm thanh cũng như ánh sáng để lại trong lòng chị em Liên những niềm nuối tiếc thâm thúy .
Cuộc sống trên tàu hiện lên qua bút pháp miêu tả của Thạch Lam và qua những cảm nhận tinh xảo của Liên, dẫu rằng chỉ khi con tàu đến gần Liên mới hoàn toàn có thể nhìn thấy một chút ít đời sống trên tàu “ Liên chỉ thoáng trông thấy những toa hạng trên sang trọng và quý phái lố nhố những người ”, “ đồng và kền lấp lánh lung linh ”, “ những cửa kính sáng ”. Liên chỉ chú ý quan tâm những khoang hạng sang, bởi chỉ có đời sống trên ấy nó mới khác hẳn, giàu sang, sung túc, sang chảnh, tươi tắn như những gì mà Liên vẫn thường mơ về, không như đời sống tối tăm, nghèo nàn nơi phố huyện .
Như vậy về mọi phương diện, âm thanh, ánh sáng, đời sống trên tàu thì hoàn toàn có thể nhận thấy rằng quốc tế mà con tàu mang theo là một quốc tế khác hẳn với phố huyện, chính thế cho nên cho nên vì thế chuyến tàu đêm mới trở thành niềm khát khao, kỳ vọng của chị em Liên và những người dân nơi đây. Không chỉ khác với phố huyện, chuyến tàu đêm còn khác với chính nó trong những đêm trước đó “ chuyến tàu đêm nay không đông như mọi khi, thưa vắng người và hình như kém sáng hơn ”, gợi nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng, nhưng vẫn không không dập tắt được niềm khao khát mãnh liệt của Liên. Liên vẫn kiên trì lặng người theo mơ tưởng “ nhưng họ ở Thành Phố Hà Nội về ”, đưa Liên về những ký ức về một “ TP.HN xa xăm sáng rực, vui tươi và huyên náo ”. Cuối cùng, cái đích chính của những khát khao mong đợi chính là “ con tàu mang một chút ít quốc tế khác đi qua ”, con tàu chính là sứ giả của một quốc tế khác, và TP.HN chính là hiện thân đơn cử của quốc tế ấy .
Niềm khát khao mong đợi chuyến tàu đêm, cũng là niềm khát khao mong đợi về một quốc tế khác hẳn với cái quốc tế mình đang sống, niềm khát khao về một quốc tế tươi đẹp, tốt đẹp, đủ đầy, đưa chị em Liên ra khỏi đời sống tù túng bó hẹp trong cái phố huyện nghèo nàn, chán nản với những ngày tàn, chợ tàn và những kiếp người tàn. Đó là khát vọng đổi đời, dẫu còn mơ hồ nhưng lại vô cùng thâm thúy, thiết tha và mãnh liệt, của những con người tiến trình tháng tám, ám ảnh hầu hết những nhà văn lúc bấy giờ .
Nhưng qua cảm nhận của Liên con tàu cũng chạy nhanh quá, nó mang đi theo hết những ánh sáng rực rỡ, âm thanh náo nức, cuộc sống tốt đẹp đi về phía xa để lại chị em Liên trong bóng tối, trong sự tĩnh lặng, trong sự nghèo khổ cơ cực của phố huyện. Con tàu tượng trưng cho sự vỡ mộng, nỗi thất vọng dấy lên từ một ước mơ mỏng manh, quá xa vời khó có thể trở thành hiện thực. Chuyến tàu đi qua, trả lại một phố huyện yên lặng, thậm chí còn tăm tối, u buồn hơn, để lại trong tâm hồn Liên những khoảng trống mênh mang mơ hồ. Từ đó nhà văn Thạch Lam muốn gửi đến độc giả một thông điệp thật ý nghĩa rằng để có một cuộc sống tươi đẹp, sung túc thì việc khát khao, mơ ước mãnh liệt là chưa đủ mà con người ta cần phải có những hành động thực tế, những nỗ lực thay đổi cuộc sống, nếu không ước mơ dẫu có đẹp đến mấy thì cũng mãi chỉ nằm trong tưởng tượng.
Xem thêm: Mẹo Trị Hôi Chân Hiệu Quả Tại Nhà
Niềm khát khao mong đợi chuyến tàu đêm, Liên chuyển hướng tâm hồn mình về một TP. Hà Nội xa xăm, nơi mà Liên đã từng có đời sống ấm no sung túc, gợi nhắc cô về một thời quá vãng xa xăm, về những ký ức tươi đẹp của tuổi thơ đã mất. Song hành với những nuối tiếc quá khứ, thì chuyến tàu đêm lại càng khiến Liên phải ý thức rõ ràng hơn về đời sống u ám và đen tối, bế tắc của người dân nơi phố huyện và của chính mái ấm gia đình Liên nữa .
Trong tác phẩm Hai đứa trẻ Thạch Lam đã đi sâu vào khai thác tâm hồn của nhân vật, của những đứa trẻ nghèo khó, ý thức thâm thúy về đời sống cơ cực nghèo khó, là những cảm nhận tinh xảo về bức tranh vạn vật thiên nhiên làng quê Nước Ta, là nỗi xót xa ái ngại trước những mảnh đời tàn. Qua đó nhà văn bộc lộ thái độ trân trọng những khát khao, kỳ vọng của con người về một đời sống tốt đẹp hơn, đồng thời cũng truyền tải một thông điệp rằng muốn đổi khác đời sống thì chỉ có khát khao, mong đợi thì không khi nào là đủ, mà còn phải có cả hành vi thực tiễn biến tham vọng thành hiện thực .
Về nghệ thuật và thẩm mỹ Thạch Lam đã thành công xuất sắc trong việc miêu tả những cung bậc cảm hứng độc lạ trong tâm hồn của nhân vật Liên, văn phong trữ tình, lãng mạn, phát minh sáng tạo nhiều hình ảnh có ý nghĩa hình tượng, tích hợp với phong thái viết truyện mà không có diễn biến đã làm nên thành công xuất sắc lớn cho cả tác phẩm .
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Tin Tức
Để lại một bình luận