Phân tích bài thơ Tây tiến Quang Dũng hay nhất – Ngữ văn 12
Bạn đang đọc: Phân tích bài thơ Tây tiến Quang Dũng hay nhất
Với bài thơ Tây tiến của nhà thơ Quang Dũng, Cunghocvui.vn sẽ mang đến cho các bạn bài phân tích bài thơ Tây Tiến HAY NHẤT. Cùng tham khảo qua bài văn mẫu dưới đây nhé!
Bài làm
Quang Dũng là một nhà thơ rất đặc biệt quan trọng, bởi ông không chỉ là một nhà thơ cầm bút sáng tác mà còn là một người lính cầm súng đánh giặc. Có lẽ bởi vì vậy mà những bài thơ của Quang Dũng luôn gắn liền với hình ảnh những người lính, cũng là những người đồng đội của ông. Nổi bật nhất trong những sáng tác của ông là bài thơ Tây Tiến. Với bút pháp lãng mạn xen lẫn với tả thực, bài thơ đã khắc họa thật thành công xuất sắc hình ảnh đoàn binh Tây Tiến với khí thế hiên ngang, tâm hồn thơ mộng trong thời kì kháng chiến chống thực dân Pháp. Mở đầu bài thơ là tiếng gọi tha thiết với đoàn quân của mình được vang lên trong tâm thức của nhà thơ : ‘ Sông Mã xa rồi, Tây Tiến ơi ! Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi. ” Nhớ về đồng đội của mình, nhà thơ nhớ ngay đến con sông Mã, nó là con sông đã cùng những người chiến sỹ đi qua bao khó khăn vất vả, thử thách, là chứng nhân lịch sử dân tộc cho cuộc chiến đấu dũng mãnh, oai hùng của những anh. Bởi lẽ, dòng sông Mã là con sông chảy dọc theo một loạt những khu vực mà những người lính hành quân ở vùng biên giới phía Bắc : Lai Châu, Tỉnh Lào Cai, Sơn La, TP Lạng Sơn …. Mỗi một nơi dừng chân mà người lính đi qua, họ hoàn toàn có thể không nhớ hết nhưng hình ảnh con sông luôn in hằn trong tâm thức của những người chiến sỹ. Nhớ về sông Mã, nhà thơ cất tiêng gọi thân thương : ” Tây Tiến ơi ! ” Nỗi nhớ như tràn về, nhà thơ nhớ núi rừng, nhớ những người bạn sát cánh trong những năm tháng gian lao, một nỗi nhớ chơi vơi không chớp lấy được. Bao nhiêu kỉ niệm dần hiện lên trong trí nhớ của Quang Dũng : ” Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi Mường Lát hoa về trong đêm hơi. ” Nếu ở hai câu thơ đầu, khi kí ức chưa rõ ràng, nhà thơ nhớ về hình ảnh hiện hữu nhiều nhất là con sông Mã thì ở đây, mọi thứ đã dần hiện ra rõ nét hơn. Tác giả nhắc lại những tên làng, tên bản, nơi những người chiến sỹ dừng chân. Đêm xuống, đoàn binh Tây Tiến đã thấm mệt sau cả một ngày dài chinh chiến. Trong khoảnh khắc dừng chân ngắn ngủi, người lính vẫn cảm nhận được vạn vật thiên nhiên, núi rừng Tây Bắc thật thơ mộng, trữ tình ” Mường Lát hoa về trong đêm hơi “. Những chặng đường hành quân khó khăn vất vả, khó khăn khiến người lính mỏi mệt được khắc họa ở những câu thơ tiếp theo : ” Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm Heo hút cồn mây súng ngửi trời Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống Nhà ai Pha Luông mưa xa bờ ”
Nhà thơ sử dụng một loạt những từ láy ” khúc khuỷu “, ” thăm thẳm “, ” heo hút ” như vẽ lên một khung cảnh vạn vật thiên nhiên với địa hình hiểm trở, như thử thách sự chịu đựng của con người. Núi rừng Tây Bắc hoang vu, khó lường với những khó khăn vất vả chồng chất dọc trên đường hành quân của người lính. Nhà thơ đã rất khôn khéo khi sử dụng giải pháp thẩm mỹ và nghệ thuật trái chiều : ” Ngàn thước lên cao ” – ” Ngàn thước xuống “, gợi tả độ cao cũng như độ sâu hiểm hóc, chỉ một bước sẩy chân cũng hoàn toàn có thể để lại hậu quả khôn lường. Nhưng trong khó khăn vất vả ấy, qua con mắt của người lính, ta vẫn thấy có chút gì đó thật thơ mộng ” súng ngửi trời “. Đứng trên độ cao hoàn toàn có thể nhìn thấy mọi cảnh vật, người lính đánh mắt nhìn ra phía xa, thấy một căn nhà của bản làng như thể nỗi nhớ với quê nhà của mình : ” Nhà ai Pha Luông mưa xa bờ. ” Phải chịu đựng vô vàn những thử thách, đã có lúc người lính gục xuống : ” Anh bạn dãi dầu không bước nữa Gục lên súng mũ bỏ quên đời ” Cụm từ ” bỏ quên đời ” cho thấy khí thế quật cường, oai hùng của những anh, trong phút giây nghỉ chân dọc đường, người lính quên hết mọi âu lo bộn bề của đời sống. Hình ảnh thơ còn ý niệm nói đến cái chết của những người lính, họ đã hi sinh vì Tổ quốc nhưng nhà thơ lại miêu tả sự hi sinh ấy thật hiên ngang. Những tưởng bao khó khăn vất vả của người lính chỉ dừng lại ở đó, nhưng Quang Dũng còn hé lộ thêm cho người đọc những nguy hiểm khác mà đoàn binh Tây Tiến phải đương đầu : ” Chiều chiều oai linh thác gầm thét Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người ” ” Thác gầm thét ” và ” cọp trêu người ” là hai hình ảnh nhân hóa khắc họa nhưng gian truân rình rập đe dọa tính mạng con người người lính. Vượt lên nghịch cảnh đó, người chiến sỹ nhớ đến những gì đã thôi thúc những anh có động lực để bước tiếp : ” Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói Mai Châu mùa em thơm nếp xôi ” Hai câu thơ cuối của khổ thơ tiên phong là hình ảnh thơ đầy thi vị. Nỗi nhớ lại cất thành lời ” nhớ ôi ” là một nỗi nhớ da diết của người lính, những anh nhớ về những bữa cơm thơm mùi khói, mùi nếp của những người dân nơi núi rừng Tây Bắc đã tiếp đón những anh. Dù thiếu thốn nhưng họ vẫn chiêu đãi những anh bằng những gì chân thành nhất, làm thế nào quên được những bữa cơm thắm đượm tình dân – quân chỉ có trong lịch sử vẻ vang. Khổ thơ thứ hai của bài thơ là những kỉ niệm của người lính trong đêm liên hoan văn nghệ : ” Doanh trại bừng lên ngọn đuốc hoa Kìa em xiêm áo tự khi nào
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Xem thêm: Trị Hôi Miệng Bằng Mẹo Dân Gian
Nhạc về Viêng Chăn xây hồn thơ ” Cụm từ ” bừng lên ” gợi tả một không khí sung sướng, náo nhiệt, những người chiến sỹ cùng với người dân thắp sáng ngọn đuốc, làm nhà thơ liên tưởng đến hình ảnh ” ngọn đuốc hoa “. Câu chữ, lời thơ tình tứ ” kìa em ” cho thấy cách xưng hô thân thiện, gợi tả tình cảm thắm thiết giữa quân và dân. Người lính mê hồn những khúc hát, điệu nhảy của người dân tộc bản địa ở nơi đây. Đó là những khúc hát dân ca Thái, dân ca Lào. Tất cả như xây đắp nên tâm hồn người lính, khiến cho họ trở nên lãng mạn, bay bổng hơn khi nào hết. Chất thơ của người chiến sỹ được bộc lộ qua cái nhìn với vạn vật thiên nhiên ở 4 câu thơ tiếp theo : ” Người đi Châu Mộc chiều sương ấy Có thấy hồn lau nẻo bến bờ Có nhớ dáng người trên độc mộc Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa ” Hình ảnh ” người đi ” là sự chia tay của người lính với những người dân đã nuôi nấng họ, người lính ra đi trong một chiều sương mờ ảo. Trong làn sương ấy thấp thoáng những hình ảnh ” cỏ lau “, ” dáng người trên độc mộc ” và đặc biệt quan trọng là hình ảnh ” hoa đong đưa “. Thiên nhiên hiện lên thật buồn, đó là nỗi buồn man mác, lưu luyến khi phải chia xa. Người lính phải liên tục lên đường làm trách nhiệm. Nhà thơ Quang Dũng miêu tả hình ảnh chân dung người lính Tây Tiến thật ngang tàn ở khổ thơ cuối : ” Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc Quân xanh màu lá dữ oai hùm Mắt trừng gửi mộng qua biên giới Đêm mơ TP. Hà Nội dáng kiều thơm ”
Chân dung người lính hiện lên thật khác lạ ” không mọc tóc “. Nhà thơ đã hòn đảo từ ” không ” lên phía trước, cách nói ” không mọc tóc ” chứ không phải ” tóc không mọc ” cho thấy niềm tin quật cường, hiên ngang của người chiến sỹ Tây Tiến. Quân xanh màu lá ý niệm chỉ làn da xanh lè của họ. Như vậy, người lính phải chịu những cơn sốt rét rừng, khiến cho làn da của họ không còn hồng hào mà trở nên xanh lè, gầy guộc cùng với mái tóc rụng hết. Trong hiện thực quyết liệt đó, người lính vẫn thản nhiên, từ tốn với khí thế ngang tàn, không thèm mọc tóc. Nhưng nhà thơ Quang Dũng không chỉ miêu tả chân dung người lính Tây Tiến mà còn cho thấy tâm hồn của họ : ” Mắt trừng gửi mộng qua biên giới Đêm mơ TP.HN dáng kiều thơm ” Người lính nhớ về quê nhà tha thiết. Khi nhớ về quê nhà, trong tâm thức của người chiến sỹ hiện ra hình ảnh ” dáng kiều thơm “, đó có lẽ rằng là hình ảnh tình nhân, người đang mong ngóng ngày họ trở về. Nhưng họ cũng chẳng rõ ngày mình trở về có được toàn vẹn hay không : ” Rải rác biên cương mồ viễn xứ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh Áo bào thay chiếu, anh về đất Sông Mã gầm lên, khúc độc hành Tây Tiến người đi không hẹn trước Đường lên thăm thẳm một li biệt Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi ” Cái chết, sự ra đi vì quê nhà, quốc gia là vật chứng cho việc những anh đã chiến đấu hết mình. Ở nơi mặt trận kia, biết bao người lính đã quyết tử không tiếc tuổi xuân của mình cho dân tộc bản địa. Hình ảnh ” áo bào thay chiếu ” cho thấy sự tiếc thương của nhà thơ dành cho họ, những anh đã yên tâm về với đất mẹ thân thương, để được đất mẹ chở che mãi mãi. Chứng kiến chặng đường của người lính, nay lại tận mắt chứng kiến cả cái chết của những anh, sông Mã như gầm lên đau xót, tiếng thét vang lên mang âm hưởng tiếc thương thâm thúy với cuộc sống còn dài ở phía trước của họ. Nhưng dù có biết trước rằng mình hoàn toàn có thể sẽ quyết tử, người lính Tây Tiến vẫn không thể nào bỏ cuộc, bởi vạn vật thiên nhiên núi rừng Tây Bắc đã lấy đi tâm hồn, chiếm được trái tim của những anh mất rồi : ” Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi. ”
Bài thơ Tây Tiến với ba khổ thơ, lần lượt khắc họa những khó khăn, những khoảnh khắc vui tươi cũng như chân dung và tâm hồn người lính. Qua đó làm hiện lên cho ta hình ảnh một đoàn binh oai hùng, bất khuất trong thời kì chiến tranh. Ta thầm cảm ơn những anh hùng ấy vì đã chiến đấu ngoan cường, đem về cho đất nước nền độc lập như ngày hôm nay.
Xem thêm: Mẹo Trị Hôi Chân Hiệu Quả Tại Nhà
Kết lại bài phân tích bài thơ Tây Tiến, CUNGHOCVUI mong rằng đây sẽ là tài liệu hữu ích trong quá trình ôn thi THPT của các bạn. Chúc các bạn học tốt!
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Tin Tức
Để lại một bình luận