Phân tích vội vàng khổ 3 chi tiết nhất
Bạn đang đọc: Phân tích vội vàng khổ 3 chi tiết nhất
“Vội vàng” là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất, tiêu biểu cho hồn thơ Xuân Diệu. Cunghocvui xin gửi tới các bạn bài viết phân tích vội vàng khổ 3 chi tiết nhằm giúp các bạn trong quá trình học tập môn Ngữ văn 11. Hy vọng với phân tích bài thơ vội vàng đoạn 3 sẽ giúp ích thầy cô và các bạn.
Đề bài: Phân tích khổ 3 bài thơ vội vàng của Xuân Diệu
” Thơ là âm nhạc của tâm hồn, của những tâm hồn cao quý và đa cảm “. Ai đã từng nghe khúc nhạc ca của Xuân Diệu sẽ không thể nào quên về một bản nhạc thiết tha tình yêu đời sống và khát khao giao cảm với đời. Bước vào quốc tế ” Thơ mới ” với một ” bộ y phục tối tân … với hình thức phương xa “, ở mỗi tác phẩm ta đều nhìn ra chất Xuân Diệu. Tiêu biểu trong đó là bài thơ ” Vội vàng “. Trong tác phẩm, ta không chỉ nhìn ra một Xuân Diệu rất say sưa, say đắm với cuộc sống mà còn nhận ra nhiều triết lý của ông về thời hạn và tuổi trẻ qua đoạn ba của bài thơ. Xuân Diệu sinh ra và lớn lên trong một mái ấm gia đình có bố là ông đồ dạy học ở xứ Nghệ, mẹ là người Tỉnh Bình Định. Hoàn cảnh ấy cùng với biển xanh cát trắng Quy Nhơn, những cơn gió nồm nam đã nuôi dưỡng hồn thơ Xuân Diệu với chất giọng thướt tha, đắm say. Vốn chịu tác động ảnh hưởng của nền văn học Pháp một cách có mạng lưới hệ thống trên ghế nhà trường, Xuân Diệu thoát khỏi mạng lưới hệ thống ước lệ của thơ cũ, nhìn đời bằng cặp mắt xanh non, biếc rờn. Tiêu biểu cho hồn thơ ấy là bài ” Vội vàng “.
Nhà thơ Xuân Diệu ” Vội vàng ” in trong tập ” Thơ thơ “. Ngay từ tựa đề bài thơ đã tiềm ẩn cả một tâm thế sống. Yêu sống, yêu đời mãnh liệt nên Xuân Diệu luôn ám ảnh với bước tiến của thời hạn và báo động với chính mình. Chủ đề thời hạn trong thơ Xuân Diệu bộc lộ ý niệm mới của ông. ” Thời gian trong thơ Xuân Diệu mang tính trần gian. Cả trăm bài thơ tình cũng bị thời hạn ám ảnh “. Mở đầu đoạn thơ, ông đã biểu lộ những ý niệm mới mẻ và lạ mắt : Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua, Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất Xuân qua, hạ tới, đông sang là quy luật muôn đời của tạo hóa. Nếu thi ca trung đại nhận ra vòng tuần hoàn quy luật của thời hạn : ” Xuân qua xuân lại lại ” nên con người từ tốn, thanh thản, hòa mình vào ngoài hành tinh để tận thưởng thì Xuân Diệu lại tỉnh táo nhận ra thời hạn là một đường thẳng tuyến tính, một đi không khi nào trở lại. Mỗi tích tắc đi qua là một mảnh đời đã mất, cho nên vì thế con người của thời đại luôn vội vàng, tất tả, lo âu. Mùa xuân là hình tượng cho vạn vật thiên nhiên tươi tắn, cho tuổi thanh xuân đẹp nhất cuộc sống nhưng với tâm hồn nhạy cảm, tinh thế, Xuân Diệu như nghe được trong bước chân của thời hạn, mùa xuân đang trôi rất nhanh giữa dòng đời trôi chảy. Các cặp từ trái chiều như ” tới – qua “, ” non – già ” được đặt trong giải pháp điệp cấu trúc càng nhấn mạnh vấn đề sự đi qua, trôi chảy không ngừng của thời hạn trong con mắt thi nhân Xuân Diệu. Cùng một lúc thi sĩ nhận ra trong hiện tại đang tới đã có một màu ly biệt, trong ” hình dáng còn non ” đã biểu lộ trước một tương lai sẽ già, đang sống giữa một bữa tiệc tràn trề mùa xuân, hương sắc nhưng lại lúng túng bàn tay thô bạo của thời hạn sẽ cướp đi toàn bộ. Điệp từ ” nghĩa là ” lặp lại ba làm cho mạch thơ trở nên ngặt nghèo, diễn đạt một ý niệm sống tích cực và thâm thúy vô cùng. Trong bài thơ ” Giục giã “, Xuân Diệu cũng nhận ra rằng : Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt Vì vậy nhà thơ giục giã : Mau đi chứ, vội vàng lên với chứ Em em ơi, tình non đã già rồi Gấp nhanh lên anh rất sợ ngày mai Các hình ảnh thơ được thiết kế xây dựng trong đối sánh tương quan trái chiều thế bởi những ý niệm thâm thúy, về thời hạn như một nhà phê bình đã từng nhận xét rằng : ” Xuân Diệu là người có năng lượng đặc biệt quan trọng trong việc cảm nhận bước tiến của thời hạn “. Có lẽ do lòng yêu tuổi trẻ muốn ngăn lại sự già nua nên nhà thơ luôn cẩn trọng với thời hạn và báo động với chính mình. Xuân Diệu là tình nhân mùa xuân tha thiết, nồng nhiệt nhưng lại ý thức rằng thời hạn đi cùng với sự tàn phai, tiêu diệt. Vì thế, ông không giấu nổi sự bâng khuâng, đau xót : ” Lòng tôi giận là muốn trường sinh bất tử, muốn trẻ mãi không già để tận thưởng vẻ đẹp của nhân gian ” nhưng quy luật khiến tuổi trẻ không hề lê dài. Hạnh phúc của con người rất mong manh nên ta như nghe thấy trong thơ Xuân Diệu có tiếng thở dài, đầy hụt hẫng :
Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật
Không cho dài thời trẻ của nhân gian Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi Nên bâng khuân tôi tiếc cả đất trời Người xưa từng than phiền về kiếp người như áng mây trời : ” Ôi nhân sinh là thế, như bóng đèn, như mây nổi, như gió thổi, như chiêm bao “. Tuy nhiên, Xuân Diệu không hề lấy cái sinh mệnh bát ngát, to lớn của thiên hà để đo thời hạn mà lấy sinh mệnh hữu hạn của cá thể để tính đếm và cá thể ông lúng túng, chạy đua với thời hạn. Chữ ” xuân ” lặp lại sáu lần, xuân ấy là xuân cuộc sống, nhưng cũng là xuân của đời người. Ông cho rằng tuổi trẻ là quãng thời hạn quan trọng và đẹp tươi nhất của đời người, một đi không khi nào trở lại nên trong từng câu chữ của Xuân Diệu luôn có sự ngậm ngùi, hụt hẫng về quy luật tạo hóa của thời hạn. Từ đồng cảm quy luật của thời hạn để xót xa, để có ý thức về một tâm thế sống tích cực : trân trọng từng khoảnh khắc, tận thưởng, tận hiến với cuộc sống. Là người chịu tác động ảnh hưởng đậm nét thơ tượng trưng Pháp nên Xuân Diệu phát huy triệt để những giác quan để cảm nhận quốc tế : Mùi tháng năm đều rớm vị li biệt Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt Cơn gió xinh rì rào trong lá biếc Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi ? Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi Phải chăng sợ độ tàn phai sắp sửa ? Nỗi sợ xuân qua lan từ chủ thể trữ tình sang cả vạn vật thiên nhiên Thi sĩ cảm nhận vị li biệt của tháng năm, lắng nghe lời thủ thỉ tiễn biệt của sông núi để nhận ra rằng toàn bộ đang tan tác, chia lìa. Những phần đời của từng sinh mệnh đang ra đi, không thể nào cưỡng lại được quy luật của tạo hóa. Gió đùa trong lá tạo ra những âm thanh vui vẻ của mùa xuân tràn trề hương sắc, những chú chim ca đang rộn ràng chào xuân nhưng qua cái nhìn của Xuân Diệu, mang một sự buồn thương, hụt hẫng. Chẳng phải con người mà đến cả vạn vật thiên nhiên, vạn vật cũng đang cảm nhận được sự tàn phai của thời hạn. Từ nỗi lo âu về dòng thời hạn nghiệt ngã, nhà thơ cất lên tiếng kêu giục giã vội vàng : Chẳng khi nào, ôi chẳng khi nào nữa Mau đi thôi, mùa chưa ngả chiều hôm Một lời than vãn về thời hạn đầy hụt hẫng. Câu thơ cảm thán với cách ngắt nhịp biến hóa vừa làm điển hình nổi bật nỗi lòng vừa biểu lộ sự lo ngại của thi nhân. Không thể ngừng nắng, không hề ngăn gió, không hề ngăn lại dòng chảy của thời hạn, của tạo hóa, với Xuân Diệu, việc duy nhất ông hoàn toàn có thể làm là chọn cho mình một lối sống tích cực. Vì vậy, ông giục giã ” mau đi thôi “. Không phải là một thái độ sống gấp gáp, tận hưởng mà là một cái tôi tích cực cần chứng minh và khẳng định. Lưu luyến với trời đất nhưng không đắm chìm vào ảo tưởng mà biểu lộ bằng hành động tích cực, níu kéo thời xuân sắc của đời người, để hưởng cái màu của nắng, cái hương của gió. Đây là những mong ước rất trần gian, bộc lộ lòng yêu đời, yêu sống mãnh liệt của thi nhân. Chỉ với mười bảy câu thơ đã biểu lộ một ý niệm thâm thúy của Xuân Diệu. ” Vội vàng ” nói chung và khổ thơ thứ ba nói riêng bộc lộ một lối sống rất nhân văn của thi sĩ : khao khát sống, sống hết mình và ý niệm về thời hạn, niềm hạnh phúc. Bằng cách dùng ngôn từ thơ điêu luyện phối hợp với mạch xúc cảm mãnh liệt, dồi dào, tổng thể tạo nên một khổ thơ rực rỡ, giàu ý nghĩa, mang đâm dấu ấn Xuân Diệu, để lại trong lòng người đọc nhiều dư ba.
Xem thêm >>> Soạn bài Vội vàng của Xuân Diệu chi tiết và ngắn gọn
Sơ đồ tư duy Vội vàng – Ngữ văn 11
Xem thêm: Làm Thế Nào Khi Chân Ra Nhiều Mồ Hôi
Với bài phân tích vội vàng khổ 3, Cunghocvui đã đem lại cho các bạn bài viết tham khảo đầy đủ và chi tiết nhất. Nếu có đóng góp gì cho dàn ý phân tích khổ 3 bài thơ Vội vàng, hãy để lại ở phần bình luận nhé!
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Tin Tức
Để lại một bình luận