Tình cờ bị kẹt lại ở Mỹ trong một chuyến đi công tác, gặp gỡ đối tác do dịch bệnh Covid-19, Trương Tiến Đạt đã nảy ra một ý định táo bạo: một mình đi từ bờ Tây sang bờ Đông của nước Mỹ bằng mô tô, biến ước mơ ấp ủ bao ngày trở thành hiện thực. Sau chuyến hành trình kì thú này, tên tuổi của Đạt trở nên vô cùng nổi bật trong giới biker Việt, lượng friend và follower cũng tăng lên đáng kể. Tuy nhiên, bên cạnh việc được biết tới người có niềm đam mê đặc biệt với xe mô tô và sở thích phiêu lưu, khám phá, Trương Tiến Đạt còn là một CEO trẻ, khởi nghiệp thành công từ chính sự nỗ lực và khả năng “lì đòn” của mình. Trò chuyện với Trương Tiến Đạt mới thấy, tính cách “lì lợm” hoá ra lại là một tố chất nên có để một chàng trai có thể theo đuổi và đạt được những mục tiêu khó khăn trong cuộc sống.
Trở về từ chuyến độc hành xuyên Mỹ cách đây chưa lâu, chắc hẳn dư âm của hành trình này vẫn còn rất sâu đậm với anh?
Bạn đang đọc: Hành trình vạn lý độc hành xuyên nước Mỹ của CEO ‘siêu lì’ từng bỏ ngang đại học để khởi nghiệp
Đối với tôi, đây là một chuyến đi ” để đời ” bởi rất nhiều nguyên do : đó là lần tiên phong tôi đi du lịch một mình bằng xe mô tô trên một hành trình dài dài như vậy ở một quốc gia không quá quen thuộc với mình ; và có lẽ rằng sẽ hiếm có dịp nào để tôi hoàn toàn có thể thực thi lại một hành trình dài nào khác tương tự như. Hành trình xuyên Mỹ này đến với tôi theo cách giật mình nhất : tôi sang Mỹ với mục tiêu gặp gỡ đối tác chiến lược, lan rộng ra việc làm kinh doanh thương mại, nhưng lại bị kẹt lại do dịch bệnh. Sau 1 tháng ở lại Mỹ, tôi quyết định hành động chạy xe mô tô đi thăm bè bạn ở những tiểu bang lân cận. Cứ thế, hành trình dài được nối dài thêm sau mỗi cuộc điện thoại cảm ứng thăm hỏi động viên người thân trong gia đình, sau cuối thì vẽ được một vòng cung khép kín trên map nước Mỹ trải dài từ bờ Tây sang bờ Đông, qua 23 tiểu bang với 10.000 miles ( khoảng chừng hơn 16.000 km ) .
Du lịch bằng xe mô tô vốn được coi là một hành động khá mạo hiểm ở bất cứ quốc gia nào. Điều gì đã khiến anh tự tin để thực hiện điều này ở Mỹ – một quốc gia không phải quá quen thuộc với mình?
Trước khi san sẻ về câu truyện của mình, tôi muốn có một lời khuyến nghị cho những người thích chạy xe mô tô du lịch như tôi rằng bạn không nên mạo hiểm, đặc biệt quan trọng là khi ở một quốc gia lạ lẫm. Tuy nhiên, trong trường hợp của tôi, tôi đã xem xét rất kĩ những yếu tố bảo đảm an toàn trước khi quyết định hành động hiện thực hoá tham vọng mà mình ấp ủ từ lâu này. Đầu tiên, đó là tôi đã sang Mỹ khá nhiều lần trước đây : trong những chuyến công tác làm việc, du lịch … và đã có kinh nghiệm tay nghề lái xe hơi ở Mỹ. Tôi cho rằng mình có hiểu biết nhất định về văn hoá giao thông vận tải ở Mỹ và những luật lệ ở đây, đó là điều đã giúp tôi có tự tin khi thực thi hành trình dài. Thêm vào đó, tôi có rất nhiều bè bạn, người thân trong gia đình ở Mỹ. Hành trình xuyên Mỹ này của tôi, nói một cách đúng mực hơn, chính là chuyến thăm thân, với những người bạn đang sống rải rác ở nhiều tiểu bang. Do đó, tôi không quá lo ngại về việc mình sẽ đơn độc trong suốt chuyến đi, bởi mọi người bạn đều biết tôi đang trên đường ghé thăm họ .Việc chạy xe mô tô đường trường cũng là một kỹ năng và kiến thức mà tôi đã rèn luyện nhiều từ khi ở Nước Ta. Tôi tham gia một hội nhóm của những người thích ” chơi ” xe mô tô phân khối lớn theo hình thức Adventures ( du lịch ) và đã đi hầu hết những cung đường ở trong nước ; chỉ có điều trước đó tôi chưa khi nào đi một mình. Khi quyết định hành động sẽ mở màn độc hành ở Mỹ, tôi cũng chọn sử dụng loại xe giống hệt với chiếc xe mình đang chiếm hữu ở Nước Ta để bảo vệ sự quen thuộc và năng lực tinh chỉnh và điều khiển xe tốt nhất. Chiếc xe đó cũng được xem là ” đỉnh ” nhất trong dòng xe Adventures về độ bảo đảm an toàn. Ngoài xe tốt, tôi còn trang bị rất nhiều phụ kiện bảo lãnh cá thể khác như : quần áo, mũ bảo hiểm, găng tay … Bên cạnh tích cách ” lì ” thì sự chuẩn bị sẵn sàng tốt giúp tôi có thêm tự tin để lên đường .
Không chỉ là một biker với hành trình đáng ngưỡng mộ, Trương Tiến Đạt còn được biết tới với vai trò là một doanh nhân trẻ, có điểm gì chung giữa hành trình xuyên Mỹ và con đường khởi nghiệp của anh?
Đó là cả hai đều được triển khai với sự ” lì lợm ” và tính cách ưa mạo hiểm như nhau, nhưng con đường khởi nghiệp của tôi thì trắc trở và chông chênh hơn nhiều. Nhớ năm đó, sau khi học xong cấp 3, tôi chọn thi vào khoa Công nghệ thông tin và lên Hồ Chí Minh nhập học ; nhưng sau 3 năm học, khác với tưởng tượng của mình, trong trường dạy rất nhiều về lập trình máy tính, trong khi tôi thì ” máu ” kinh doanh thương mại hơn là trở thành một ” Coder “. Vậy là tôi xin bảo lưu để ra ngoài khởi nghiệp, mở màn con đường riêng của mình. Trước đó, tôi đã có kinh nghiệm tay nghề kinh doanh thương mại nho nhỏ, từ việc kinh doanh qua mạng, nhưng khi quyết tâm khởi nghiệp thì tôi phải xây dựng công ty để có tư cách pháp nhân, và thế là UCSS Inc sinh ra, với nghành chính ban đầu là máy tính và linh phụ kiện, sau này là những loại sản phẩm công nghệ cao khác như bảng, bút vẽ Wacom …Ngày đó, khi tôi xây dựng công ty, để cho tôi có chút vốn làm ăn, cha mẹ tôi đã phải mang sổ đỏ chính chủ căn nhà mà cả mái ấm gia đình đang sinh sống ở Nha Trang đi thế chấp ngân hàng ngân hàng nhà nước. Lúc đó tôi cũng lo ngại lắm, bởi nếu mình thất bại thì … cả nhà ra đường ; và tự tôi đã ” cắt ” đường lui của mình bằng cách nghỉ học rồi, giờ đây chỉ hoàn toàn có thể cố gắng nỗ lực rất là để khởi nghiệp thôi ! Thế là trong lúc bạn hữu còn vô lo vô nghĩ thì tôi đã bươn trải kiếm tiền. Hồi đầu khởi nghiệp, công ty cũng chỉ có … một mình tôi kiêm nghiệm hết, vừa làm chủ, vừa làm nhân viên cấp dưới : vừa nhập hàng, bán hàng, giao hàng, vừa thiết lập, thu tiền … Sau này, khi công ty tăng trưởng hơn, việc làm ăn thuận tiện hơn, tôi mới có điều kiện kèm theo để thuê thêm nhân viên cấp dưới. Đến giờ, sau 10 năm kinh doanh thương mại, tôi cũng có một thành tựu nho nhỏ và hoàn toàn có thể đi tới nhiều nước, như Mỹ ví dụ điển hình, và tự chi trả cho chuyến du lịch ” để đời ” mà mình hằng mơ ước .
Cuộc hành trình này đã để lại cho anh ấn tượng đáng nhớ nào về nước Mỹ?
Cuộc hành trình dài này tiềm ẩn rất nhiều những ” lần tiên phong ” của tôi. Bên cạnh những ngỡ ngàng, kinh ngạc là rất nhiều ấn tượng tốt đẹp về nước Mỹ và người dân Mỹ. Đầu tiên là về cảnh sắc vạn vật thiên nhiên ở đây : cực kỳ đẹp, vạn vật thiên nhiên được bảo tồn vô cùng tốt không riêng gì trong những khu vui chơi giải trí công viên, khu bảo tồn mà ngay cả trong những thành phố đông dân cư. Con người nơi đây luôn có ý thức sống hài hoà với tự nhiên, như ở bang Florida, bạn hoàn toàn có thể gặp những loài động vật hoang dã hoang dã tự do đi lại trên đường, thậm chí còn là cả cá sấu … Hoa Kỳ là một vương quốc đa văn hoá, bên cạnh những ” tượng đài ” của sự văn minh và tăng trưởng vượt bậc như thung lũng Silicon, trụ sở Apple, Facebook hay NASA thì vương quốc này cũng rất coi trọng, giữ gìn những nét văn hoá truyền thống lịch sử tốt đẹp, ví dụ như ” thị xã cowboy ” cổ xưa ở Virginia, nhà thời thánh Biker ở Sturgis hay phát hiện ” một thoáng Paris ” hào hoa ở New Orleans … Tuy nhiên, đặc biệt quan trọng đáng nhớ hơn cả với tôi là lòng tốt và sự sẵn lòng trợ giúp của người dân nước Mỹ. Trên đường đi, tôi đã gặp một vài trục trặc nhỏ như bị ngã xe vì gặp mưa tuyết, hết xăng giữa đường … nhưng đều như mong muốn được người dân trợ giúp. Người Mỹ rất hào sảng, cởi mở, họ luôn sẵn sàng chuẩn bị trò chuyện với bạn, hỏi han bạn và tương hỗ bạn khi thiết yếu. Tình cảm ấy khiến cho tôi cảm thấy ấm cúng ngay cả khi đang cách quê nhà tới nửa vòng toàn cầu .
Được biết, hành trình độc hành xuyên nước Mỹ của anh kéo dài trong 50 ngày. Vậy anh có bí quyết gì để cân bằng giữa nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống và việc điều hành công ty?
Thật may rằng công nghệ tiên tiến giờ đây đã văn minh tới mức hoàn toàn có thể liên kết toàn quốc tế, vì thế, dù ở rất xa nhà nhưng tôi vẫn hoàn toàn có thể điều hành quản lý được công ty của mình qua những cuộc họp trực tuyến với nhân viên cấp dưới. Do sự chênh lệch múi giờ giữa hai vương quốc nên buổi sáng ở Mỹ là buổi tối ở Nước Ta ; vì thế, thời hạn tôi chạy xe trên đường thì những bạn nhân viên cấp dưới đang tận thưởng buổi tối của họ, còn khi tôi tới điểm dừng chân để nghỉ qua đêm thì khởi đầu vào giờ thao tác, tôi hoàn toàn có thể họp khoảng chừng 20-30 phút để nghe những báo cáo giải trình và xử lý việc làm ở công ty. Nhiều hôm đang chạy xe buổi tối, chưa đến điểm nghỉ ngơi nhưng đã tới giờ họp, tôi lại ghé vào một trạm xăng hay một quán Mc Donald nào đó trên đường để ” xài ké ” wifi, tranh thủ trao đổi việc làm rồi lại lên đường. Các ” đầu việc ” trong công ty đều đã được chia cho những người quản trị, đứng đầu những bộ phận tiếp đón, cỗ máy hoàn toàn có thể tự quản lý và vận hành và tôi chỉ đưa ra những quan điểm khuynh hướng, xử lý những sự vụ phát sinh … Nhờ vậy, tôi hoàn toàn có thể vắng mặt nhiều ngày mà việc làm ở trong nước vẫn hoạt động giải trí trôi chảy .
Theo như anh chia sẻ thì có vẻ chuyến du lịch này cũng không thực sự được “nhẹ đầu”?
Thật ra khi đã làm chủ, tự đứng ra kinh doanh thương mại thì không khi nào hoàn toàn có thể được ” nhẹ đầu “. Bạn hoàn toàn có thể trông rất nhàn nhã, hoàn toàn có thể đang ngồi trước một bãi biển, nhâm nhi một ly cocktail hay đang chạy xe thăm thú khắp nơi như tôi ví dụ điển hình, nhưng trong đầu bạn thì khi nào cũng ” dậy sóng “, khi nào cũng đau đáu tâm lý làm thế nào để tăng trưởng công ty. Người làm chủ có vẻ như không khi nào thật sự hoàn toàn có thể tận thưởng một sự nghỉ ngơi nào đó mà không đo lường và thống kê tới chuyện làm ăn. Doanh nghiệp không chỉ là ” đứa con niềm tin ” mà còn là gia tài, tận tâm của mình và rất nhiều người, nên khi nào mình cũng phải có nghĩa vụ và trách nhiệm nặng nề với nó, tuy nhiên, nghĩa vụ và trách nhiệm ấy là mình trọn vẹn tự nguyện nên sẽ thấy đó như thể một việc hiển nhiên .
Là một người trẻ, một CEO khởi nghiệp thành công, có cuộc sống đầy nhiệt huyết và đam mê, anh có lời khuyên nào dành cho những bạn trẻ khác trên con đường startup?
Nếu muốn đạt được thành tựu, hãy không ngừng học tập. Bạn đừng nghe ai đó nói rằng không học vẫn hoàn toàn có thể thành công xuất sắc, đừng nhìn những người bỏ học mà vẫn thành tỉ phú rồi xem đó như tấm gương. Bản thân tôi cũng ” nghỉ học ” giữa chừng, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là tôi từ bỏ cái không hợp với mình để theo đuổi một mục tiêu khác và phải tích cực học hỏi những điều trong thực tiễn hơn để đạt được tiềm năng của mình. Tôi không hề quản lý và vận hành một công ty khi không hiểu biết gì về luật kinh doanh thương mại, về thuế hay về quản trị doanh nghiệp … nên tôi đã tự học những điều ấy qua những người giỏi giang đi trước. Khi đi gặp gỡ đối tác chiến lược, không ai hỏi tôi về bằng cấp, nhưng nếu tôi thiếu hiểu biết hay thiếu kỹ năng và kiến thức, họ sẽ nhận ra ngay. Kinh doanh là môi trường tự nhiên mà bạn không hề ” giấu dốt “, nên hãy học tập và tích luỹ thật trang nghiêm .Sau đó là hãy kiên trì và dám lao vào, như tôi hay gọi là ” lì lợm “. Thật ra sự ” lì lợm ” này đã giúp tôi có được sự nghiệp từ hai bàn tay trắng ; giúp tôi vượt qua những lúc tưởng chừng như đã ” cùng đường tuyệt lộ ” và sau cuối là giúp tôi có những thưởng thức hiếm có, không thể nào quên như chuyến hành trình dài một mình chạy mô tô xuyên nước Mỹ ” để đời ” vừa mới qua. Trong khi mọi người ngần ngại, nói rằng hoàn toàn có thể mình không làm được, hoàn toàn có thể sẽ có nhiều nguy khốn … thì việc của mình là hãy chuẩn bị sẵn sàng thật tốt và thật nỗ lực để chứng tỏ rằng : tôi hoàn toàn có thể !
Bài: Trang Đỗ – Trang Đào
Thiết kế: Thạch Linh
Ảnh: NVCC
Theo Doanh nghiệp và Tiếp thị
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Tin Tức
Để lại một bình luận