Khỏe và đẹp
Hơn cả thể hiện điều “anh yêu em”, nụ hôn lên trán còn nói lên những điều ý nghĩa tuyệt vời hơn mà người đàn ông dành cho bạn.
Nhiều người phụ nữ cho rằng khi đàn ông Tặng Kèm cho bạn những nụ hôn môi mới là tình yêu thật sự, hôn má là biểu lộ rằng anh ấy thấy bạn đáng yêu đáng yêu và dễ thương. Nhưng thực ra 1 nụ hôn môi nồng nàn mãnh liệt thường biểu lộ dục vọng, hôn má là 1 chút tình yêu trẻ con của anh ấy hơn.
Còn nụ hôn trên trán mới nói rõ với bạn tình cảm của anh ấy là như thế nào. Một nụ hôn trên trán thường nhẹ nhàng và thoáng qua thôi vậy nhưng nó lại mang những ý nghĩa vô cùng đặc biệt quan trọng, mang rất nhiều tâm tư nguyện vọng tình cảm của anh ấy dành cho bạn. Nhiều người đàn ông đã tâm sự thẳng thắn rằng khi họ tự nhiên đặt một nụ hôn lên trán của người phụ nữ thì trong chính khoảnh khắc đó anh ấy cảm thấy bạn thật nhỏ bé, đáng yêu và chỉ muốn bảo vệ nâng niu bạn mãi.
Video đang HOT
Anh ấy muốn nói với bạn rằng “ Em không cần gồng mình lên trước đời sống này, không cần can đảm và mạnh mẽ quá vì có anh ở đây rồi ”. Hôn má thì hơi trẻ con, hôn môi thì bộc lộ hơi nhiều phần dục vọng. Còn một cái hôn lên trán thì chẳng có tạp niệm gì cả. Anh ấy chỉ muốn bạn biết rằng anh ấy thật sự xót bạn trong những quy trình tiến độ khó khăn vất vả của đời sống này. Đàn ông cũng ưng ý với điều là họ chỉ hôn lên trán người con gái mình vô cùng muốn bảo vệ, che chở mà thôi.
Đặc biệt, sau khi 2 người “ yêu ”, nếu người đàn ông ấy nhìn bạn đầy trìu mến và đặt lên trán một nụ hôn lên trán thì chắc như đinh anh ấy đã “ chìm sâu ” trong biển tình với bạn. Anh ấy thật sự trân trọng giá trị của bạn và những khoảnh khắc hai người bên nhau. Có ai đó đã nói rằng tất cả chúng ta nên trân trọng những hành vi nhỏ, mang tính bộc phát ở đối phương bởi đó là những điều bắt nguồn trong vô thức, nên sẽ chẳng có gì giả dối trong đó cả.
Những ngón tay nói
Vài cử chỉ yêu thương cùng đôi mắt trìu mến, xen lẫn từng câu nói động viên nhau, gửi gắm tình cảm cho nhau ngày ấy đã không còn trong các cuộc gặp gỡ với nhóm bạn chúng tôi. Cuộc hẹn hò mấy tiếng đồng hồ diễn ra trong sự câm lặng.
Những ngón tay… (ảnh minh họa).
Ngày trước, sau những giờ thao tác căng thẳng mệt mỏi hay cuối tuần, chúng tôi thường hẹn gặp nhau trên con hẻm dài với chiếc máy ảnh đáng yêu và dễ thương, để chụp từng khoảnh khắc nhỏ trong đời sống. Chúng tôi san sẻ với nhau không biết bao nhiêu yếu tố trong việc làm, đời sống xung quanh mình. Bởi chúng tôi sống cùng quê, cùng lớn lên và có biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp. Rồi thời đại của điện thoại cảm ứng mưu trí, dẫn đến cuộc trò chuyện của con người cũng chuyển sang chính sách khác. Sự gặp gỡ hiếm dần vì ai cũng bận những nỗi lo toan. Nhưng điều buồn hơn cả mỗi khi bạn hữu hẹn nhau, đều toàn là những cuộc gặp nhanh chóng, những câu truyện ngắn ngủi và những cái cúi đầu chú ý vô chiếc màn hình hiển thị nhỏ bé. Cảm giác nhớ nhau cũng không còn. Ánh mắt của yêu thương vụt mất. Ngày ấy, mỗi khi hẹn nhau ra quán nước, chúng tôi thường san sẻ, cùng nhau chiêm nghiệm đời sống, nhìn bước chân thời hạn trôi qua. Có nhiều lúc đó là mảng rêu xanh tươi mọc ngay bên cạnh tường, trước mặt của quán nhỏ. Đó là sự khốn khổ, bàn tay nhăn nheo, già nua của những cụ già bán vé số. Hay đó là ánh mắt trong vắt của những cô bé, cậu bé còn nhỏ nhưng phải khó khăn vất vả mưu sinh. Chúng tôi buôn chuyện với nhau nhiều chủ đề. Và cùng tranh luận vài quan điểm sống, quan điểm trong việc làm. Những khó khăn vất vả và áp lực đè nén của việc làm được bạn an ủi, san sẻ, động viên giúp ai đó trong chúng tôi vượt qua. Từng mảnh đời xấu số được chúng tôi cảm nhận bằng cả trái tim. Có đôi lúc chúng tôi lặng người trước một câu truyện nào đó, mặc cho tách cà-phê đang chảy và dòng người mải miết qua lại ngoài kia. Nhưng rồi trào lưu sống ảo, những cuộc gặp nhau dần thưa thớt, và những bạn siêng năng hơn với chiếc điện thoại thông minh cảm ứng của mình. Những ánh mắt trìu mến nhìn nhau, những câu truyện đồng quan điểm đã không còn. Sau khi gặp nhau, những bạn làm xong thủ tục gọi món, cười xã giao. Và rồi, bàn tay của ai người nấy lướt. Có bạn ngồi cười một mình sau khi đọc xong dòng trạng thái nào đó, có bạn ngồi xem vài tấm hình lác đác trên face và cứ thế san sẻ nhiệt tình. Vẫn những cụ già bán vé số ngày trước, nhưng những cụ đi lướt qua đám người đang mải mê ngồi bấm và lướt. Đáp lại những lời chào mời ấy, đó là sự thinh lặng đến ngao ngán. Những câu truyện dài bất tận ở quê, vài nụ cười trong việc làm cùng cái vỗ đùi đôm đốp của đứa bạn, hay chuyện tình cảm của nhau biến mất. Thay vào đó là âm thanh của tin nhắn dồn dập kéo đến. Quá quen thuộc, xen lẫn nỗi ám ảnh của âm thanh đó đến trong cả giấc ngủ. Phải chăng mấy mẩu chuyện được san sẻ trong tin nhắn nhóm, có lẽ rằng mê hoặc hơn những câu truyện đời thực mà chúng tôi đã trải qua. Và từng ngón tay mềm mại và mượt mà ấy cứ lướt và bấm một cách điêu luyện. Cho đến khi sự cố cúp điện ở quán xảy ra, những bạn hụt hẫng ngẩng đầu lên, để nói những câu truyện chẳng có sự tương quan và trùng khớp, mỗi người một chủ đề cùng với nụ cười gượng gạo. Cho đến khi ai nấy lặng lẽ ra về. Phải chăng đời sống càng văn minh, khoảng cách giữa người với người ngày càng xa dần ?. Những mâm cơm truyền thống cuội nguồn ngày ấy khi cả nhà quây quần bên nhau, cùng nhau góp nhặt nhiều mẩu chuyện, đã vội lùi vào dĩ vãng. Bài học về đời sống, về cách làm người thiết yếu để cha mẹ dạy con, cũng không còn. Yêu thương rời rạc. Và có những người lớn thấy đơn độc ngay trong chính ngôi nhà của mình. Vợ, chồng mỗi người một quốc tế riêng, ai nấy kết nối với nhau trên quốc tế ảo một cách cần mẫn. Và con cháu có lẽ rằng thế cho nên đã thiếu đi tình thương, sự chăm sóc của cha mẹ. Những trò học đòi, bắt chước thói hư tật xấu trên mạng đã làm méo mó sự hình thành nhân cách trong đôi mắt trẻ. Sự kết nối giữa người với người ngày càng ngắn dần đi. Những ngón tay cứ thay nhau làm trách nhiệm của mình. Lướt đều đặn và bấm đều đặn. Cảm giác lạc loài cứ thế trôi qua từng ngày. Thương nhất là trẻ con giờ đây. Chúng đâu cảm nhận được sự ngọt ngào của những cơn mưa đầu mùa. Đâu thấy được màu xanh tươi của đồng lúa trước mùa gặt. Đâu thấy được vẻ đẹp của ánh trăng rằm huyền ảo. Và quốc tế của chúng cũng trên màn hình hiển thị ảo. Chức năng của những ngón tay, tích hợp với sự câm lặng trong những cuộc trò chuyện phải chăng có sức lôi cuốn với nhiều người hơn hết thảy ?. Chiếc điện thoại thông minh như được nâng niu, gắn bó, trở thành người bạn không hề thiếu so với mỗi người. Và giờ đây nếu ngang qua những góc phố, quán xá thật không khó để mỗi tất cả chúng ta nhìn thấy vài cuộc trò chuyện trong sự câm lặng. Đôi bàn tay cứ mải miết lướt, thay công dụng của đôi môi và trái tim. Về đâu những yêu thương, tình cảm giữa người với người ? !
Ngày em chồng đưa bạn gái về ra mắt, mẹ chồng nắm tay cô ấy, mỉm cười trìu mến và nói một câu khiến tôi lặng người Khi bà ngẩng lên nhìn thấy tôi thì lập tức lúng túng ra mặt. Mẹ chồng tôi vô cùng ưng ý con dâu thứ. (Ảnh minh họa) Chồng tôi mất 4 năm nay rồi. Khi anh mất, tôi đã 37 tuổi và có hai đứa con nên trong lòng tôi xác định sẽ không đi bước nữa mà ở vậy nuôi con. Con…
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Thủ Thuật
Để lại một bình luận