Cũng trên tinh thần khách quan và đúng mực đó, tôi muốn kể lại hai câu chuyện nhỏ trong quá khứ của ông Chung, ngõ hầu cung cấp thêm cho bạn đọc một góc nhìn đầy đủ hơn về một con người, dù người ấy là tốt hay xấu trong đánh giá của cá nhân bạn.
Bạn đang đọc: Hai chuyện nhỏ về ông Nguyễn Đức Chung
Chuyện thứ nhất : Vì sao lại có biệt danh Chung “con”?
Cả nước chứ không chỉ riêng dân Thành Phố Hà Nội, suốt nhiều năm nay chứ không phải giờ đây, đều biết ông Nguyễn Đức Chung còn có biệt danh là ‘ Chung con ’. Nhưng tại sao lại có cái biệt danh ấy thì hoàn toàn có thể không nhiều người biết. Chuyện là thế này. Tháng 6/1990, khi mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học Cảnh sát ( 1985 – 1990 ), ông Chung được phân công về công tác làm việc tại Đội trọng án Phòng Cảnh sát Điều tra ( CSĐT ) Công an TP. Hà Nội. Dân TP.HN hay cán bộ chiến sỹ Công an TP. Hà Nội ngày ấy hay gọi tắt người của đơn vị chức năng này là ” lính 55 “, vì trụ sở Phòng CSĐT khi ấy đóng ở 55 Lý Thường Kiệt. Cũng giống như người TP. Hà Nội hay gọi ” lính số 7 ” vì Phòng Cảnh sát Hình sự ( CSHS ) đóng ở số 7 Thiền Quang. Đây là 2 phòng nhiệm vụ nòng cốt và mạnh nhất của Công an Thành Phố Hà Nội thời đó, đồng thời cũng là khắc tinh số 1 của dân tội phạm đất Hà thành. Ông Chung về làm ” lính 55 “, công tác làm việc tại Đội trọng án và Phòng tìm hiểu lúc ấy là toàn những đàn anh, đàn chú già đời chinh chiến trận mạc, hơn ông Chung rất nhiều cả về tuổi tác lẫn kinh nghiệm tay nghề. Trong hoạt động và sinh hoạt thường ngày của đơn vị chức năng, đặc biệt quan trọng là những lúc nghỉ ngơi trà dư tửu hậu của những bậc đàn anh ở đó, cậu sinh viên công an mới ra trường 23 tuổi ấy không biết hút thuốc, uống rượu nhưng lại thường được gọi lên pha trà, rót rượu, ” điếu đóm ” như một cậu bé con, út ít trong mái ấm gia đình. Mới đầu là ” Cu con này, ra đây chú bảo “, hay ” Ê cu con lấy cho anh cái ấm trà, ly rượu “, Tóm lại là cứ ” cu con ” gọi suốt, lâu dần rút gọn thành ‘ Chung con ’ kể cả khi ông đã trưởng thành rồi trở thành Đội phó, Đội trưởng ở Phòng tìm hiểu này. Lâu dần, cái biệt danh ấy không chỉ sống sót trong đơn vị chức năng, mà còn lan ra ngoài xã hội. Ông Chung mang cái biệt danh CON ấy đã gần 30 năm qua, không vì một nguyên do nào khác, kể cả vì có ai đó là Chung lớn trong đơn vị chức năng để gọi phân biệt ngôi thứ cũng không phải. Chuyện biệt danh Chung ” con ” đơn thuần chỉ có vậy.
Chuyện 2 : Tuổi thơ và con bò của HTX
Chuyện này tôi được nghe người chị gái tên V. của Chung kể với tôi, lâu lắm rồi, từ thời Chung mới còn là Trưởng Phòng CSHS, Công an TP. Hà Nội. Chị V. kể rằng : Thuở nhỏ, ngày mái ấm gia đình Chung còn ở trên Phú Thọ, Chung thương cha mẹ lắm. Mới học cấp 2, tuy mái ấm gia đình thuộc diện phi nông nghiệp, nhưng Chung vẫn nói với cha mẹ xin Hợp tác xã ( HTX ) cho nhà mình được nuôi một con bò để hoàn toàn có thể giúp mái ấm gia đình cải tổ thêm thu nhập. Thế rồi, ngày ngày, sau lúc đến trường và giờ học bài, Chung khi nào cũng quấn quýt bên chú bò. Lúc thì dắt bò ra đồng gặm cỏ và cắt cỏ về tích cốc phòng cơ cho bò. Khi thì đưa bò ra sông tắm. Đêm thấy trời trở lạnh thì ra che chắn chuồng kín kẽ cho bò không bị rét. Chú bò nhờ công chăm nom cần mẫn siêng năng của Chung mà khi nào cũng béo tốt phây phây, ai ai trong làng trong xóm cũng khen thằng cu Chung vừa học giỏi lại vừa chăm bò khéo. HTX đến kỳ nhận bò về, lại trả công cho mái ấm gia đình Chung lúc thì bằng thóc, lúc là những nhu yếu phẩm vốn là hàng phân phối ở shop bách hoá mậu dịch huyện. Chung hay xin nhận những vật dụng cho mẹ. Lúc là cái khăn quàng cổ, lúc là tấm áo phin, có khi là hộp kẹo, phong bánh, cơi trầu. Mẹ vui là Chung niềm hạnh phúc lắm. Lại giục mẹ cha xin nhận nuôi bò tiếp. Tôi kể lại câu truyện riêng tư này của Chung, không giống như người ta từng kể chuyện về Thủ trưởng cũ của Chung từng bắt đom đóm học bài để thành con ngoan trò giỏi, mà tôi chỉ muốn nói một điều : Người ta hoàn toàn có thể chăn bò rất giỏi rất chăm, nhưng lại không “ chăn ” được quyền lực tối cao. Để con bò – quyền lực tối cao nó sổng ra, giựt đứt dây xỏ mũi và lồng lên như con ngựa vía, đá hậu người xung quanh, hất tung nài ngựa xuống bãi cỏ lăn lóc, bi thương. Và bài thơ dưới đây, tôi lượm được trên mạng, đã xin phép tác giả copy về đây hầu bạn đọc, vì thấy hợp với tình cảnh chú bé chăn bò năm xưa và ông quản trị Thành phố Nguyễn Đức Chung vào thời gian này ạ. MẸ ƠI, CON BUỒN QUÁ ! ! ! Mẹ ơi ! Con buồn quá Khóc một chút ít được không ? !
Con thấy mình lạc lõng
Giữa triệu người bát ngát Đời cũng như dòng sông Cạn hay sâu vẫn chảy Con bấu đời mệt quá Sạn chai hằn đôi tay Đi qua nhiều đắng cay Con muốn lòng dịu lại Mà đời vốn khắc nghiệt Con lạc lòng. Đi sai. Đêm nay mưa lớn quá Như trút bão lên đời Con nằm nơi xó nhỏ Nghe lòng mình. Biển khơi Thèm về nương vai mẹ Ngủ một giấc ngon lành Kệ lòng người đen bạc Kệ dòng đời đua ganh Tất thảy đều mong manh
Dễ thay lòng đổi dạ
Duy chỉ mỗi Mẹ thôi Thương con bằng – toàn bộ ! ( Dạ Thy )
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Hỏi Đáp
Để lại một bình luận