Anh Khoa có từng nghĩ mình sẽ chuyển hướng từ Underground sang Overground vào một ngày nào đó?
Mình không muốn mình làm ra nhiều sản phẩm mà muốn tạo ra tác phẩm. Số lượng sản phẩm Khoa cho ra ít nhưng mỗi bài làm ra đều là cả sự cố gắng mình đặt vào trong nó. Nội dung và ý tưởng là những thứ mình đặt ưu tiên hàng đầu.
“ Mình không cố gắng nỗ lực để trở nên có tính vui chơi. Khi trên sân khấu, mình chỉ còn là bản thân mình với những thông điệp mình muốn đưa tới, không chăm sóc số lượng người theo dõi bên dưới như thế nào. ”
Đến một thời gian nào đó âm nhạc của mình chạm tới gần với người theo dõi hơn thì mình nghĩ nó mới là đúng lúc, duyên sẽ đến ta sẽ đảm nhiệm mà không cần gượng ép. Khoa không quan trọng lắm việc mình là ai, cũng chưa từng coi mình là Rap Star hay người có sức tác động ảnh hưởng, mình chỉ ưu tiên việc mình muốn làm gì lên trên hết .
Lối sống này cũng ảnh hưởng tác động nhiều đến việc mình làm nhạc. Nhiều người hỏi tại sao Khoa không góp vốn đầu tư vào hình ảnh, quan điểm của mình là khi chưa triển khai xong bên trong, mình sẽ không màu mè. Nó giống như việc mình bọc một chiếc vỏ thật đẹp cho chiếc bánh không ngon. Mình ưu tiên những giá trị xuất phát từ bên trong .
Anh tự nhận định mình đang ở đâu trên con đường sự nghiệp mà anh hướng đến?
Mình tự nhận mình là một người không giỏi về năng lực tạo ra giá trị kinh tế tài chính. Hiphop cho mình được đi lối của riêng mình, chơi theo cách riêng. Từ Bắc – Trung – Nam, mỗi nơi mình đến, ở đâu cũng đều có những người sẵn lòng giúp sức mình, đưa mình đi thăm thú, như thế là mình vui rồi. Hiphop là một nền văn hoá, một lối sống, một phong thái sống .
Đỉnh cao của âm nhạc giống như một ngôi đền và mình như một Fan Hâm mộ trên đường tìm đến. Mình chỉ mới đang đi được ⅓ quãng đường và chưa chắc ở đầu cuối mình tìm được tới đó hay không, nhưng mình sẽ không chỉ dừng lại ở giai điệu, mình muốn được chơi với chữ, với ngữ nghĩa. Khi đó mình thấy bản thân được lan rộng ra và tăng trưởng .
Điều gì làm anh thấy được là chính mình trong nền văn hóa Hiphop?
Đó là sự tự do, mặc dầu ý niệm về “ tự do ” thật sự rất khó để cắt nghĩa nó ra một cách đúng chuẩn. Có lúc mình nghĩ “ tự do ” là khi linh hồn không còn bị ràng buộc bởi những nghĩa vụ và trách nhiệm của thể xác nữa. Còn như giờ đây mình vẫn sống, vẫn ràng buộc với nhiều kiểu nghĩa vụ và trách nhiệm thì như vậy chưa được tự do trọn vẹn. Với Hiphop, văn hóa truyền thống ấy cho mình được tự do nhiều nhất hoàn toàn có thể .
Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về Hiphop là gì và mình cũng không biết việc định nghĩa đó quan trọng tới đâu, mình chỉ cần được sống với nó. Mình có may mắn được sống trong môi trường Hiphop từ hồi còn trẻ, và trong cuộc sống thì “Real recognize real” – khi mình đã sống sâu trong một môi trường nào đó, không cần phải quần tụt, áo phông, xưng danh vỗ ngực thì mới là Hiphop.
Người chơi Hiphop đủ sâu sẽ tự nhận ra nhau mặc dầu bạn trong hình dáng nào .
Nếu nó là nền văn hóa, theo anh điểm tương đồng của Hiphop và văn hóa đường phố Việt Nam là gì?
Đó chính là ngôn từ. Hiphop ở những nước bạn bè tất cả chúng ta như Lào và Campuchia đã mạnh và đi trước mình đến chục năm. Tại sao thế ? Ngày xưa tất cả chúng ta từng cho rằng lời nói của mình là điểm yếu khi dung hòa với Hiphop, nhưng giờ mình hoàn toàn có thể đính chính lại :
Chưa khi nào ngôn từ là rào cản của Hiphop. Ngôn ngữ là thế mạnh của Hiphop. Mỗi giai điệu, mỗi bài hát là một thông điệp .
Nhiều bạn trẻ đang làm rất tốt cách sử dụng tiếng lóng để mang những ngôn từ đời thường vào trong nhạc Rap. Nước Ta mình khá hay chửi nhau, thích nghe chửi nhau nhưng không ai muốn bị chửi. Từ Văn học Nước Ta, trong tác phẩm Chí Phèo đã có một câu là : “ Chắc nó chừa mình ra. ” để cho thấy một phần văn hóa truyền thống đó vẫn nằm trong thâm căn cố đế của người dân nước mình nên khi đến Hiphop, những bạn trẻ đã đưa tiếng lóng vào trong ca từ, tiết chế nó ở mức độ vừa phải, không quá thô tục mà lại gần với đời sống đời thường .
Về những trận battle trong Hiphop thì sao? Chúng ta có thể định hướng nó trở thành một sân chơi văn minh?
Quay trở lại với Văn hóa Việt một chút, xưa nay chúng ta có những hình thức diễn xướng dân gian với các câu đối đáp giao duyên giữa nam và nữ, đó là cách chúng ta giao tiếp trong nghệ thuật, thử tài khéo léo qua những câu chữ ngẫu nhiên, lối hát tao nhã, duyên dáng. Còn trong Hiphop, sự đối đáp đó khác và trở nên căng thẳng hơn, gay gắt hơn, dưới hình thức Battle Rap. Việc chửi bới, hạ nhục người khác trong Rap gọi là dissing, khi đó các rapper chỉ đơn thuần rủa xả nhau, thể hiện sự thẳng thắn và tính đường phố mãnh liệt của Hiphop.
Mình nghĩ trong việc gì cũng sẽ có một khoảng giới hạn về việc chúng ta nên hay không nên làm gì. Battle hoàn toàn được hoan nghênh nếu chúng ta chơi một cách văn minh. Nhiều trận battle nổ ra khi hai người chơi lôi hết những điểm xấu của nhau ra để công kích cá nhân và hạ gục đối phương xuống. Khi đó những tham sân si, sân hận của con người bộc lộ, bản thân không làm chủ được bản thân nữa mà đang để cho niềm ham thắng chi phối. Đưa người khác xuống không có nghĩa điều đó sẽ đẩy mình lên.
studio by
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Hỏi Đáp
Để lại một bình luận