Là tên tiểu phẩm do bố con một bệnh nhân nghiện có thâm niên và đã cai nghiện thành công tại Cơ sở cai nghiện Tự nguyện và Nhân đạo Tiêu Vĩnh Ngọc Thuận Thành, Bắc Ninh sáng tác và thể hiện. Đó là Nguyễn Bá Khương (1976, Đông Bình, Thuận Thành, Bắc Ninh) và cháu Nguyễn Phương Anh học sinh lớp 9 một trường cấp II thuộc huyện Thuận Thành.
Cơ sở cai nghiện tự nguyện nhân đạo TVN – Trụ sở thuận thành Thành Phố Bắc Ninh
Cũng như nhiều người nghiện lâu năm khác, Khương đã cai “bo”, mua thuốc tự cai tại nhà và đi hàng chục cơ sở cai nghiện nhưng vẫn tái nghiện., Lần sau nghiện nặng hơn lần trước. Thần tàn ma dại, cảm thấy bế tắc, gia đình bất lực, bạn bè xa lánh. Thế rồi một lần vô tình con gái Khương lướt web, tìm được bài thuốc thần dược mang tên Tiểu Vĩnh Ngọc, cháu động viên bố đi cai. Khương mặc dù rất bi quan vì cai quá nhiều mà vẫn tái nghiện nhưng vì thương con, thương vợ, thương gia đình và thấy con gái quá nhiệt tình nên đã khăn gói đi cai với mục đích ban đầu là chiều theo ý gia đình gia đình. Theo tâm sự của Khương: thực lòng tôi không bao giờ nghĩ chỉ với một chén thuốc nam duy nhất và mười ngày điều trị mà đến giờ tôi đã hoàn toàn đoạn tuyệt được “con ma trắng”. Cho tôi gửi lời cảm tạ đến thần y Tiêu Vĩnh Ngọc và cơ sở cai nghiện do anh Nguyễn Duy Bảo làm chủ tai xã An Bình. Thuận Thành, Bắc Ninh đã cho tôi trở lại làm NGƯỜI.
Bạn đang đọc: Bố ơi đừng nghiện nữa!!!
Còn về tiểu phẩm và bài thơ “Bố ơi đừng nghiện nữa!!!”: Khương là một liền anh có tiếng tại đất quan họ, cũng thường xuyên tham gia các buổi biểu diễn văn nghệ phong trào tại địa phương. Thấy Khương có quyết tâm cao và đã có thời gian dài từ bỏ ma túy, mọi người đề nghị Khương sáng tác một tiểu phẩm với chủ đề về phòng chống ma túy. Khương đã viết về chính hoàn cảnh của mình. Và khi tác phẩm hoàn thành, đem ra tham khảo mọi người thì cháu Nguyễn Phương Anh (con gái lớn của Khương) cũng đưa ra bài thơ viết về bố. Đọc xong Khương khóc và Khương cùng mọi người đã quyết định lấy bài thơ làm lời kết cho tiểu phẩm. Trong buổi diễn thử tại nhà văn hóa thôn nơi khương cư trú, tôi cũng vinh dự được thưởng thức tiểu phẩm với lời thơ kết đầy súc động này.
Bố ơi đừng nghiện nữa!!!
Bố ơi đừng nghiện nữa!
Chúng con sợ lắm rồi
Những lúc bố tả tơi
Đi kiếm tiền để hút.
Chúng con sợ bố chết
Chị em con mồ côi.
Bố ơi đừng nghiện nữa!
Nhà mình còn gì đâu
Có chiếc tivi màu
Bố cũng cầm đi bán
Con sang nhà hàng xóm
Xem nhờ phim hoạt hình
Lũ các bạn cười khinh
Mày là con thằng nghiện
Tối về con kể chuyện
Mẹ ôm con vào lòng
Nước mắt mẹ lưng tròng
Ấu ơ ru con ngủ
Mẹ con còn quá trẻ
Mới ba chục tuổi đầu
Mẹ con biết về đâu
Khi không còn bố nữa.
Bố ơi đừng nghiện nữa!
Ông bà tuổi cao rồi
Chúng con biết làm sao
Một khi bố đã mất
Bố ơi đừng nghiện nữa!
Cả hộ trường lặng đi khi bài thơ kết đã đọc xong được một lúc. Tôi rùng mình, nổi da gà khi nghe xong bài thơ, quay lại xung quanh thì mọi người đã chàn chề nước mắt. trên sân khấu cháu Phương Anh vai rung bần bật đang ôm ghì bố, đầu dựa vào ngực bố. Khương nước mắt cũng đang lăn dài.
Chúc Khương cùng gia đình luôn mạnh khỏe, và đặc biệt luôn có tiếng cười hạnh phúc vì “Bố không nghiện nữa đâu!!!”.
Đặng Đình Tiến
Source: http://wp.ftn61.com
Category: Tin Tức
Để lại một bình luận